Bác sĩ và oan gia của anh ấy - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-01 07:43:53
Lượt xem: 128

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng chuông báo thức inh ỏi xé tan sự yên tĩnh đáng sợ của căn hộ. Hạ Vy vươn tay tắt báo thức, mắt vẫn nhắm nghiền. Vừa lơ mơ tỉnh dậy, cô nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.

"Chết tiệt!"

Cô bật dậy như lò xo. Chín giờ kém mười lăm rồi! Bình thường giờ này cô đã ra khỏi nhà ít nhất nửa tiếng. Mà anh ta... anh ta lại chiếm mất nhà vệ sinh trước!

Hạ Vy lao đến cửa phòng tắm, đập mạnh.

- Bác sĩ Đình Phong! Anh xong chưa đấy? Mấy giờ rồi hả?

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Tiếng nước ngừng lại. Cửa mở ra. Đình Phong đứng đó, tóc còn hơi ẩm, quấn khăn ngang hông, vẻ mặt khó chịu hơn cả cô.

- Cô không có đồng hồ à? Mà cô gõ cửa như muốn sập nhà thế? Tôi không điếc!

- Anh mới là người không biết giờ giấc đấy! Đây là lần đầu tiên tôi đi làm muộn vì kẹt nhà vệ sinh đấy!

- Kẹt? Cô tưởng cái phòng tắm này chỉ có một mình cô cần dùng sao? Hơn nữa, cô làm gì mà phải vội vàng thế? Chạy đi cứu thế giới à?

- Anh...! Cái tuýp kem đánh răng của anh bóp từ đ.í.t lên đi! Khó chịu c.h.ế.t đi được!

Hạ Vy lườm xéo tuýp kem trên bồn rửa mặt, nói sang chuyện khác.

- Việc của tôi không đến lượt anh quan tâm! Tránh ra cho tôi dùng!

Đình Phong nhếch mép.

- Cái miệng của cô đúng là sắc bén ngang với ngòi bút đấy, nhà báo Hạ. Dùng để cãi nhau thì lãng phí quá.

- Anh cũng thế thôi! Cái 'mỏ hỗn' của anh tôi thấy chỉ hợp để... để m.ổ x.ẻ mấy con ếch trong phòng thí nghiệm!

Cô đẩy nhẹ anh sang một bên rồi sập cửa phòng tắm lại. Tiếng khóa cửa 'cạch' một cái như thay lời thách thức. Đình Phong đứng ngoài, hơi híp mắt lại, khóe môi khẽ giật giật. Anh lắc đầu, vẻ mặt không rõ bực tức hay thấy buồn cười, rồi chậm rãi bước về phòng.

Sau màn 'chiến tranh' buổi sáng, cả hai bắt đầu trải nghiệm cuộc sống chung đầy 'văn minh'. Việc đầu tiên là đi sắm sửa thêm đồ đạc cho căn hộ cho đủ "hai cuộc đời không liên quan".

Tại cửa hàng nội thất, họ đi cùng nhau nhưng mỗi người nhìn một hướng. Hạ Vy thích phong cách tối giản, tiện dụng. Đình Phong lại thiên về sự sang trọng, có chút cầu kỳ.

- Cái sofa này được đấy. Màu xám, vải bố, dễ vệ sinh.

Hạ Vy nói, chạm vào bề mặt sofa.

- Quá đơn điệu.

Đình Phong phán một câu, ánh mắt dừng lại ở bộ sofa da bò Ý màu nâu trầm.

- Sofa là để ngồi thoải mái chứ không phải để ngắm! Anh mua cái kia về rồi lại đau lưng thì sao?

- Chuyên môn của tôi là xương khớp, tôi biết mình nên ngồi gì. Cô cứ lo cho cái lưng nhà báo của mình đi. Suốt ngày còng lưng viết lách thì có ngồi sofa nào cũng đau cả thôi.

- Ít ra tôi còn có việc để mà còng lưng!

Họ 'đấu giá' bằng lời nói qua từng món đồ, từ cái bàn ăn đến cái kệ sách. Cuối cùng, mỗi người tự mua đồ mình thích và tìm cách nhét vào căn hộ, tạo nên một sự hỗn loạn về phong cách. Phòng khách là sự kết hợp kỳ cục giữa sofa da đắt tiền và bàn trà gỗ công nghiệp đơn giản. Bếp là nơi nồi chảo tiện dụng của Hạ Vy chung sống hòa bình (hay không hòa bình?) với bộ d.a.o bếp chuyên nghiệp của Đình Phong.

Đỉnh điểm của sự 'ăn ý' là khi họ cùng nhau 'diễn' vai cặp vợ chồng hạnh phúc tại buổi tiệc mừng thành công dự án của bệnh viện Đình Phong. Hạ Vy đi cùng anh với tư cách 'vợ bác sĩ'.

Đứng cạnh nhau, họ khoác tay một cách gượng gạo. Đình Phong mỉm cười xã giao với các đồng nghiệp, còn Hạ Vy thì cười nói tự nhiên, nhưng mỗi khi có ai đó khen 'hai anh chị đẹp đôi quá', họ lại lén 'đá đểu' nhau.

- Anh diễn đạt đấy, bác sĩ Đình. Cười tươi như hoa ấy nhỉ?

Hạ Vy thì thầm bên tai anh, đủ để anh nghe thấy.

Đình Phong siết nhẹ cánh tay cô đang khoác lấy mình.

- Tôi đang 'mổ xẻ' nụ cười giả tạo của cô đấy, phu nhân ạ. Nhìn là biết đang nghĩ cách 'phanh phui' bí mật của ai đó rồi.

- Anh nói gì thế, ông xã? Em chỉ đang 'quan sát' xem ai ở đây 'bẩn' nhất thôi mà. À, trừ anh ra nhé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/bac-si-va-oan-gia-cua-anh-ay/chuong-2.html.]

Hạ Vy đáp trả, giọng điệu ngọt xớt khiến người ngoài nghe vào thì tan chảy, còn Đình Phong nghe thì chỉ muốn cho cô một liều an thần. Họ cứ thế, dùng lời nói 'ngọt ngào' để châm chọc nhau, tạo nên màn 'diễn' vừa chân thực vừa hài hước.

Buổi tiệc kết thúc, trở về nhà, sự mệt mỏi thay thế màn 'diễn'. Hạ Vy ngồi trước laptop, tiếp tục công việc điều tra. Vụ án cô đang theo đuổi có những điểm đáng ngờ liên quan đến một bệnh viện tư nhân, và tình cờ lại có một số manh mối dẫn về lĩnh vực mà Đình Phong làm việc. Cô nhíu mày, gõ lạch cạch trên bàn phím.

Một đêm nọ, Hạ Vy đang loay hoay sửa cái bóng đèn hỏng ở ban công thì bị kẹt tay vào khung cửa. Dù không quá nghiêm trọng nhưng khá đau và cô không thể tự rút tay ra được. Cô cố gắng hết sức, mặt nhăn nhó.

Đình Phong đang ở trong bếp uống nước, nghe tiếng lạch cạch rồi tiếng 'ái' rất khẽ. Anh bước ra ban công, thấy cô đang chật vật.

- Cô làm cái quái gì thế? Muốn tháo cửa sổ mang đi bán à?

Anh cằn nhằn, nhưng bước nhanh đến chỗ cô.

- Đưa tay đây xem nào.

- Không cần anh lo! Tôi tự...

- Cô làm gì mà lóng ngóng thế? Nào, thả lỏng ra xem nào.

Anh không nói nhiều, kéo tay cô ra một cách dứt khoát nhưng cẩn thận. Vết kẹt đỏ ửng trên mu bàn tay Hạ Vy.

- Đau không?

Anh hỏi, giọng hơi hạ xuống, dù vẫn không giấu được vẻ khó chịu.

- Một chút.

- Cái 'một chút' của cô trông tệ hơn cô nói đấy. Vào rửa sạch đi, tôi lấy thuốc sát trùng.

Anh quay đi trước khi cô kịp phản ứng. Sau đó, anh quay lại với chai sát trùng và bông băng. Anh sát trùng cho cô, động tác chuyên nghiệp nhưng ánh mắt lại nhìn đi chỗ khác.

- Cô nên cẩn thận hơn đi. Tay chân cứ hậu đậu thế này thì làm nhà báo điều tra kiểu gì? Chẳng lẽ sau này phải nhờ tôi 'phẫu thuật' lại cho cô à?

Anh lại bắt đầu 'mỏ hỗn', khiến khoảnh khắc dịu dàng ban nãy tan biến.

- Đó là việc của tôi! Anh lo việc của anh đi!

Hạ Vy rụt tay lại, cảm giác ngượng ngùng thay thế cơn đau.

Một đêm khác, Đình Phong thức khuya xem tài liệu. Anh ra khỏi phòng, thấy ánh đèn còn sáng từ phía phòng Hạ Vy. Cô đang ngồi bên bàn làm việc, tóc buộc lỏng, gương mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình laptop, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím. Có vài tập tài liệu y tế nằm rải rác quanh cô.

Anh lặng lẽ đi vào bếp, pha một cốc cà phê. Vừa đi ngang qua cửa phòng Hạ Vy, anh khựng lại một chút, rồi đặt cốc cà phê xuống góc bàn làm việc gần tay cô, nhẹ nhàng nhất có thể.

- Thức khuya như vậy cẩn thận đột quỵ đấy, nhà báo Hạ. Lúc đó tôi là bác sĩ cũng không kịp chạy tới 'cứu' cô đâu.

Anh nói xong, không đợi cô trả lời, quay lưng bước đi thẳng vào phòng mình. Hạ Vy ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng anh. Cô nhìn cốc cà phê còn bốc khói nghi ngút, rồi lại nhìn sang cánh cửa phòng anh đã đóng lại. Cô khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Anh ta... vừa quan tâm cô đấy à? Bằng cái giọng điệu đó?

Đột nhiên, điện thoại Hạ Vy reo vang. Cô nhìn tên hiển thị, nét mặt lập tức trở nên nghiêm trọng. Cô nhanh chóng nghe máy.

- Alo? Vâng... Cái gì?! Sao lại... Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đến ngay.

Cô cúp máy, vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt đầy lo lắng và giận dữ.

Đình Phong vừa vào phòng chưa kịp ngủ, nghe tiếng cô gọi điện và sự thay đổi giọng điệu của cô. Anh bước ra ngoài.

- Có chuyện gì vậy?

Hạ Vy nhìn anh, ánh mắt đầy những cảm xúc phức tạp mà anh chưa bao giờ thấy.

- Không liên quan đến anh.

Cô đáp cộc lốc, vơ lấy túi xách và chìa khóa, chuẩn bị rời đi. Đình Phong bước đến, chặn cửa.

- Gương mặt đó không phải là 'không liên quan'. Có chuyện gì nguy hiểm sao?

Không khí trong căn hộ chung đột nhiên thay đổi. Không còn tiếng cãi vã hài hước, chỉ còn sự căng thẳng bao trùm. Ánh mắt Đình Phong nhìn cô đầy dò xét và cả sự quan tâm ẩn giấu. Hạ Vy nhìn lại anh, biết rằng vụ việc lần này có thể không chỉ đơn thuần là một phóng sự.

Loading...