Ánh Dương Không Hoen Gỉ - Chương 7: Em Gái Nhỏ Của Anh

Cập nhật lúc: 2025-04-26 17:03:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

• 23 năm trước •

 

"Anh ơi, anh ơi."

 

Cô bé Bình An ngồi trên sân, miệng méo xệch đi, cả tay và chân đều có những vết xước, có nơi còn bị chảy máu. Đôi mắt em đỏ hoe, ngân ngấn nước, chiếc mũi "khìn khịt", em cứ nức nở mãi chẳng chịu nín.

 

"Anh đây."

 

Anh trai của em từ trong nhà chạy ra nhanh như tên lửa. Thành An đứng kế bên em gái, nâng tay em lên thổi "phù phù", còn không quên khua tay múa chân để an ủi cho em gái nín khóc. Cậu bé dang hai tay ra bế em gái vào nhà, đặt em ngồi lên ghế rồi chạy đi lấy hộp sơ cứu y tế để xử lý vết thương cho em.

 

Thấy em gái vẫn còn mếu, cậu bé liền xoa xoa đầu em, nhẹ giọng an ủi: "Bình An ngoan, anh thương, anh thương."

 

Lương Bình An 5 tuổi là một cô bé cực kỳ quấn quýt anh trai Thành An, quấn quýt hơn cả bố mẹ. Thường thì những đứa bé khác đều sẽ biết gọi "bà" hay "bố" đầu tiên, riêng Bình An lại là "anh". 

 

Thành An cũng đặc biệt thương em gái, cậu bé quan sát Bình An từ lúc làn da em còn đỏ hỏn, đến khi biết bò, biết đi, biết nói. Chỉ cần không phải học bài, toàn bộ thời gian của cậu bé đều dành cho em. Bình An của cậu rất dễ thương, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh như ánh sao, miệng nhỏ chúm chím lúc nào cũng gọi "anh ơi". Chỉ một cái kẹo được bạn cho ở lớp em cũng để dành để mang về cho anh trai. 

 

Cô bé Bình An được anh dỗ dành một lúc thì cũng nín khóc, trên môi lại là nụ cười rạng rỡ như mọi khi. Trông em như bông hoa hướng dương bé xinh, luôn hướng về mặt trời, hướng về những điều tốt đẹp và tươi sáng nhất.

 

Đột nhiên ở bên ngoài có một vài giọng nói truyền đến, là bạn của Thành An. Các cô cậu bé rủ nhau đến nhà Thành An học bài. Cậu bé thấy thế liền dặn em gái: "Em ngồi đây đợi anh một tí nhá."

 

Thấy cô nhóc đã gật đầu, cậu liền chạy ra mở cửa cho các bạn. Rồi, bốn bạn cùng kéo nhau vào trong nhà, hôm nay bố mẹ đã đi làm hết, ông nội không biết lại lượn lờ ở đâu, chỉ còn mỗi hai anh em ở nhà. Các bạn ấy nhìn thấy Bình An thì như bắt được vàng, hai bạn nữ chạy đến chỗ em, vừa xoa đầu vừa hỏi Thành An: "Em gái ông à? Dễ thương thế."

 

Thành An rất tự hào mà gật đầu, dõng dạc đáp: "Em gái của tôi đấy."

 

Nói rồi cậu bé đi đến gần em gái, khẽ khom lưng xoa đầu em, nhẹ giọng hỏi ý kiến: "Bình An vào phòng anh chơi để bọn anh ở đây học bài, được không?"

 

Cậu nhóc và bạn vốn định học bài trong phòng riêng, nhưng người lớn đều không có ở nhà, một mình Bình An bên ngoài cậu sẽ không an tâm. Em gái là tâm can bảo bối của cậu, cậu không muốn em gái gặp nguy hiểm.

 

"Dạ." Bình An từ nhỏ đã rất nghe lời anh trai, chỉ cần Thành An nói, em nhất định sẽ làm theo.

 

Sau khi em gái đã ngoan ngoãn vào phòng chơi một mình, bốn cô cậu nhóc mới trải sách vở ra, cùng nhau giải bài và trao đổi rôm rả. Nhưng trong lúc đó, cây bút của cậu nhóc còn lại tên Thành Long bị hết mực, Thành An bảo cậu ấy vào phòng mình lấy cây bút trên bàn viết tạm, cậu ấy liền đồng ý rồi đi vào phòng lấy bút.

 

Trong phòng riêng của Thành An, cô bé Bình An đang ngoan ngoãn tô màu vào quyển truyện tranh trên giường. Tuy nhiên, vì em vẫn là một tô bé nên màu vẽ có hơi nguệch ngoạc, chẳng theo một quy luật nào. Long lấy cây bút trên bàn, vốn không định để ý đến Bình An nhưng khi liếc mắt qua cậu bé mới phát hiện quyển truyện em đang tô là quyển hôm trước cậu định mượn của Thành An.

 

Một vài trang truyện đã bị tô đầy những màu sắc nguệch ngoạc, tuy vẫn đọc được nhưng rất chướng mắt. Long vốn không thích trẻ con, lại càng ghét những đứa trẻ quậy phá. Tuy Bình An không phải kiểu quậy phá gì, nhưng cô bé lại làm bẩn quyển truyện mà cậu sắp mượn khiến cậu rất tức giận.

 

Long tiến gần đến chỗ Bình An, chẳng nói chẳng rằng mà bóp chặt bàn tay em. Chiếc bút màu trên tay cô bé rơi xuống, bàn tay nhỏ trở lên đỏ ửng, đầu móng tay chuyển thành màu trắng bệch. Cô bé cắn môi, đôi môi mếu máo, hai mắt rưng rưng như thể sắp khóc đến nơi. Bình An định gọi anh trai, nhưng Long lại nói một câu khiến em im bặt.

 

"Nếu mày nói với người khác, anh trai mày sẽ ghét mày. Nếu mày không tin thì cứ thử xem."

 

Long giật lấy quyển truyện trong tay Bình An rồi để gọn lên bàn, trước khi ra ngoài còn nhéo thật mạnh vào bắp tay em. Bình An có đau cũng không dám khóc, em sợ sẽ bị anh trai ghét. Sau khi Long đã ra ngoài rồi, Bình An mới đưa tay lên che miệng rồi một mình ngồi khóc nức nở. 

 

Khi Thành An đã học bài xong cũng đúng lúc ông nội về, Long rủ mọi người đi chơi quanh quanh rồi hẵng về nhà. Thành An định vào phòng dặn em gái nhưng bị Long cản lại, cậu ấy bảo em đang tập trung lắm, đừng làm phiền em.

 

Trước khi về nhà, Thành An còn không quên mua bim bim để mang về cho em gái. Đến khi về nhà, đang định mang đồ vào cho em thì cậu lại bị mẹ kéo sang một góc thì thầm to nhỏ.

 

"Con hỏi xem em gái con bị gì? Từ nãy đến giờ nó cứ ngồi lì trong phòng con, bố mẹ hỏi chuyện mà chẳng nói, cũng không cho ai chạm vào. Con bé nghe lời con nhất, con hỏi nó thử xem."

 

Thành An quay đầu vào nhà nhìn vào căn phòng của mình, rồi gật đầu với mẹ: "Dạ, để con hỏi thử."

 

Cậu bé cầm theo mấy gói bim bim vào phòng rồi mang nó đến trước mặt em gái. Cậu cúi người xuống, nói: "Anh mua cho em đây."

 

Cô bé Bình An cắn môi, đuôi mắt ướt ướt, em khịt mũi, lấy tay lau nước mắt nhưng vẫn chẳng nói lời nào. Thành An cuống quýt, cậu ngồi xuống cạnh em gái, lắp bắp hỏi: "Bình An ngoan, sao em lại khóc? Em nói với anh trai, anh trai đánh kẻ xấu cho em, có được không?"

 

Càng được anh trai an ủi, em càng khóc to hơn. Em lau nước mắt, nói trong tiếng nấc: "Anh ơi, Bình An sẽ ngoan, sẽ nghe lời anh, anh đừng ghét Bình An mà."

 

Thành An ôm em gái, vỗ vỗ lưng an ủi: "Anh trai sẽ không bao giờ ghét Bình An. Em nói cho anh trai biết, ai đã bắt nạt em?"

 

Bình An lắc lắc đầu, em đã bớt khóc nhưng vẫn không chịu nói. Thành An thấy bản thân hỏi chuyện mãi không được, cuối cùng đành phải đánh cược một phen. Anh quay lưng lại về phía em, khoanh tay giả vờ giận dỗi: "Nếu em không nói, anh trai sẽ giận em."

 

Bình An bám lấy áo anh trai, càng nói tiếng nấc càng lớn: "Anh ơi, anh đừng giận Bình An mà."

 

Thành An xót em gái lắm nhưng vẫn giả vờ như không quan tâm. Nhưng Bình An vẫn cứ khóc mãi chẳng chịu nín, cậu không còn cách nào khác liền quay lại kéo em gái vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy và vỗ về. 

 

"Bình An ngoan, em nói cho anh biết ai bắt nạt em. Anh trai không giận Bình An, cũng không ghét em." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/anh-duong-khong-hoen-gi/chuong-7-em-gai-nho-cua-anh.html.]

 

Bình An cắn môi, giơ bàn tay nhỏ lên, trong tiếng nói vẫn không giấu được tiếng nấc nghẹn: "Anh... lúc nãy em đang tô màu, anh kia bóp tay em, xong còn bẹo em đau ơi là đau."

 

Thành An nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em gái, xoa xoa lòng bàn tay ấy, hỏi: "Sao em không gọi anh?"

 

"Anh đấy bảo nếu em nói với người khác thì anh sẽ ghét em." Gương mặt nhỏ nhắn của em bây giờ toàn là nước mắt nước mũi. Thành An xót em gái, cậu bé lấy giấy lau nước mắt cho Bình An, hai mắt cũng rưng rưng như sắp khóc.

 

Em gái cưng của cậu, cầm trong tay sợ rơi ngậm trong miệng sợ tan, đến một cọng tóc của em gái cậu còn không nỡ làm đứt. Vậy mà hôm nay có người dám làm em gái đau, chắc chắn lúc cậu đang vui vẻ nói chuyện ở bên ngoài thì Bình An đang khóc một mình ở trong đây. Cậu là anh trai mà không bảo vệ được cho em gái, đúng là một anh trai tệ.

 

Thành An ôm em gái nhỏ vào lòng, dịu dàng vỗ về: "Anh trai hứa từ nay sẽ bảo vệ em, anh sẽ không để ai bắt nạt Bình An của anh nữa."

 

                          -----------------

 

Quay trở lại thời điểm hiện tại, Thành An lúc này đang ngồi trong phòng khách nhà bố nuôi. Anh không bật điện, thứ ánh sáng duy nhất có thể nhìn thấy là ánh đèn đường rọi vào bên trong qua lớp cửa kính. Anh ngồi một mình cô độc trong bóng tối, không có ai tâm sự, không có ai bầu bạn. Hai tay anh ôm mặt, nhớ về những kỉ niệm lúc nhỏ cùng Bình An.

 

Đột nhiên, phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Có lẽ vì đã quen với cách sắp xếp đồ đạc của căn nhà, người đó không cần bật điện vẫn có thể dễ dàng đi vào bếp, tuy nhiên trên đường đi vẫn bị vấp đủ chỗ. Khi nghe thấy tiếng kêu đau khe khẽ của đối phương, anh mới biết người đó là Bình An, em gái của anh.

 

Khi đi đến bếp rồi, Bình An mở tủ lạnh, đèn điện ở tủ lạnh rọi ra chiếu sáng khắp phòng bếp. Cô vốn đã ngủ rồi nhưng nửa đêm lại bật dậy vì đói, cũng tại ngủ sớm nên tỉnh sớm hơn bình thường. Tỉnh rồi thì lại đói, ban đầu cô chỉ định lấy nước uống lót dạ thôi nhưng hình như phát hiện ra thứ gì hay ho, cô cúi người xuống rồi đưa mặt gần hơn với tủ lạnh. Ngăn trên cùng có một miếng bánh bông lan phủ kem socola khá lớn, miếng bánh vẫn còn nguyên vẹn, chưa vơi đi miếng nào. 

 

Bình An lấy miếng bánh ra, nói thầm: "Bánh của anh trai này."

 

Thế rồi cô đóng tủ lại, bật điện gian bếp, đặt đĩa bánh lên bàn rồi lon ton chạy đi lấy dĩa. Sau khi đã ngồi hẳn hoi xuống ghế, cô mới dùng dĩa lấy bánh lên rồi cho vào miệng. Hết miếng này đến miếng khác, cô như đang thưởng thức sơn hào hải vị, hai mắt sáng rực, trạng thái cũng rạng rỡ hẳn lên.

 

"Bình An." Trong lúc cô đang ăn bánh ngon lành thì đột nhiên có người gọi tên khiến cô giật mình thon thót, tim cũng xém tí nữa là rơi khỏi lồng ngực. Cô quay đầu nhìn ra thì mới biết chủ nhân của giọng nói đó là Thành An.

 

Khi nhìn thấy anh, Bình An chợt đứng hình mất mấy giây. Anh trai cô sao mà trông phờ phạc quá, tóc tai rối bù, mắt thì sưng đỏ, quầng thâm mắt cũng hiện lên rõ rệt. Trời lạnh hơn mười độ mà anh chỉ mặc áo cộc tay và quần lửng khiến da có phần trắng bệch, mặt cắt không còn một giọt máu, đôi môi cũng nhợt nhạt đến đáng sợ.

 

Bình An chạy ra xoa xoa tay cho anh ấm hơn, trong giọng điệu có phần lo lắng, cũng có phần trách cứ: "Sao anh lại mặc phong phanh thế?"

 

Hai mắt Thành An xuất hiện một tầng sương mỏng, anh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sao tối rồi mà em còn ăn đồ lạnh? Em là bác sĩ mà, sẽ đau bụng đấy, biết không?"

 

Bình An ngẩng lên nhìn anh trai, cười hì hì coi như giảng hoà: "Có một hôm thôi, không sao đâu."

 

Đến lúc này Thành An mới nhìn thấy con gấu bông nhỏ trong túi áo của Bình An. Nó đúng là đã bị cắt, chỉ một góc nhỏ thôi nhưng anh đã nhìn thấy những đường chỉ chắp vá không thẳng hàng trên mình con gấu bông nhỏ. Vậy nếu là cả con thì nó sẽ có hình dạng như thế nào đây?

 

Anh đưa tay lên khẽ chạm vào mặt Bình An, ngón cái vuốt nhẹ một đường dưới đôi mắt của cô. Cả người anh run lên, không phải vì lạnh mà bởi vì bây giờ trái tim anh cảm thấy rất đau, cơn đau âm ỉ lan ra toàn bộ cơ thể. Ban đầu chỉ đau như thể bị kiến cắn, nhưng rồi nó cứ tăng dần tăng dần, nỗi đau như giằng xé cả cơ thể anh. Tuy bên ngoài không có vết thương, nhưng sâu tận bên trong đã âm thầm rỉ máu.

 

Thấy cả người Thành An run rẩy, Bình An mới kéo anh vào ghế ngồi rồi lật đật chạy ra phòng khách lấy chiếc chăn cô để ở trên ghế sofa mang vào quấn khắp người anh trai. Xong rồi, cô chà chà hai bàn tay rồi áp lên má anh, như một hình thức truyền nhiệt và giữ ấm. Đến lúc này cô mới hỏi chuyện: "Sao anh không ở nhà ngủ mà lại sang đây? Anh chọc tức chị dâu rồi bị chị đuổi đi à?"

 

Thành An lắc đầu, vươn một tay ra kéo em gái tựa vào vai mình, anh cũng vùi đầu vào tóc cô ấy, thở dài một hơi. Cổ họng như bị một thứ gì đó chắn ngang, giọng anh rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để Bình An có thể nghe thấy: "Anh nhớ lúc hai anh em mình còn nhỏ. Bình An của anh là một cô bé ham khóc nhè, chỉ bị muỗi cắn thôi cũng khóc bù lu bù loa lên, bắt anh phải dỗ cho bằng được." 

 

Bình An cười khẽ, cô xích lại gần anh trai hơn, gật gù: "Cũng vì vậy nên trong phòng anh trai lúc nào cũng có kẹo, em cứ khóc là lại mang kẹo ra dỗ. Có lúc em còn chạy vào phòng anh ăn trộm kẹo nữa kìa."

 

"Anh biết mà." Thành An đáp, anh mở rộng chiếc chăn nhỏ ra đắp cho cả em gái. "Ngày nào anh cũng kiểm tra tủ kẹo, em lấy bao nhiêu, lấy cái nào anh đều biết hết."

 

Vì chỉ có như vậy anh mới biết được Bình An hay ăn loại kẹo nào, thích loại kẹo nào. Lần sau mua sẽ để ý mua những loại ấy nhiều hơn.

 

"Lúc đấy Bình An có gì cũng nói cho anh nghe, không giấu anh chuyện gì. Em bị người khác bắt nạt cũng lập tức chạy về nói với anh, anh còn tự hứa rằng bản thân sẽ bảo vệ em cả đời, không để ai có quyền làm tổn thương em gái của anh."

 

Bình An ngước mặt lên nhìn anh, thỏ thẻ: "Thì không phải anh vẫn đang thực hiện đúng lời hứa đấy sao?"

 

Thành An lắc đầu, khoé mắt đã ươn ướt: "Anh đã bỏ lại em, để em phải chờ anh suốt bằng ấy năm. Đến lúc về rồi cũng không làm gì được để bù đắp cho em." Anh càng siết chặt vòng tay. "Ngược lại, còn làm tổn thương em."

 

Bình An đưa tay lên lau nước mắt cho anh, cô mím môi, lắc đầu: "Anh trai đâu có làm gì tổn thương em. Anh trai của em là người anh trai tốt nhất trên thế giới, không có ai bằng anh."

 

Tay kia của Thành An nắm lấy tay em gái, nhịp thở của anh có phần yếu đi, tiếng nói càng ngày càng nhỏ dần: "Anh biết anh và em đều đã lớn, nhưng Bình An ơi, em có thể hoàn toàn dựa vào anh. Em không cần chịu đựng một mình, em có thể như ngày xưa, muốn khóc cứ khóc, muốn tức giận thì cứ tức giận. Anh trai sẽ làm chỗ dựa cho em, làm tấm khiên chắn cho em, để em khóc thoải mái mà không ai nhìn thấy, để em làm mọi chuyện mà em thích làm." 

 

Tâm trí của cô như bị ai đó gõ mạnh một cái, vốn là một mặt hồ tĩnh lặng nhưng lại bị người đi qua ném một hòn đá thật lớn xuống khiến những con sóng nổi lên cuồn cuộn. Có lẽ vì cô đơn quá lâu, lại phải tự lập từ nhỏ nên từ lâu trong đầu cô đã bắt bản thân phải mạnh mẽ, không được dựa dẫm vào ai. Lý trí của cô có thể hàn gắn cái vụn vỡ ở trái tim một cách quá nhanh nên khiến cô lầm tưởng rằng bản thân rất mạnh mẽ.

 

Nhưng đến khi nhìn thấy sư tử mặt trời bị cắt tan nát, cô mới biết được thứ keo gắn những cái vụn vỡ ấy cũng chỉ là tạm thời. Rồi cũng phải đến lúc nó lại bong ra, những tổn thương ồ ạt ùa về, khiến cô đau hơn gấp trăm gấp nghìn lần. Cô quên mất bản thân vẫn cần một điểm dừng, một chỗ dựa, một chất keo vĩnh viễn để hàn gắn những mảnh vụn vỡ trong trái tim.

 

Cô lấy con gấu bông nhỏ trong túi áo ra trước mặt anh trai, cánh tay run lẩy bẩy, hai mắt ngân ngấn nước, giọng nói cũng theo đó mà bị ảnh hưởng: "Anh... anh ơi... sư tử mặt trời của em... hỏng rồi."

 

Chỉ nói được đúng một câu, Bình An liền gục đầu vào lồng n.g.ự.c anh trai, không kiềm chế được lại khóc một trận. Thành An vòng cả hai tay để ôm em gái, tay cầm lấy sư tử mặt trời, nước mắt rơi lã chã. Cũng đã mười một năm rồi, kể từ lần đầu tiên về nhà đến nay, đây là lần thứ hai anh nhìn thấy Bình An khóc. 

 

Thành An siết c.h.ặ.t t.a.y ôm lấy cô gái đang nức nở trong lòng, anh gục đầu vào hõm vai cô, khẳng định: "Anh trai hứa từ nay sẽ bảo vệ em, anh sẽ không để ai bắt nạt Bình An của anh một lần nào nữa."

Loading...