12
Những kẻ cản đường xem ra chẳng làm nên trò trống gì.
Đám đàn ông tiến đến trước mặt tôi, ôm lấy tôi dặn dò thằng em: "Thằng chú rể này ch//ết rồi, tiếc cho cô dâu quá."
"Anh em mình giúp cô dâu đi, không đêm tân hôn buồn tẻ lắm."
"Diệu Tổ, mày canh chừng cẩn thận, xong việc anh em không thiếu phần mày đâu."
Thằng em tôi liên tục gật đầu rồi đi theo bọn họ về phía phòng tân hôn.
Mẹ tôi bò đến nắm lấy ống quần nó, nước mắt giàn giụa, không ngừng lắc đầu, miệng ú ớ nói gì đó nhưng chỉ vô ích chảy ra máu.
Em trai tôi mất kiên nhẫn, đạp mạnh một cái vào người mẹ tôi.
"Bà già ch//ết tiệt, vô dụng. Cái gì cũng phải để tao lo, cút sang một bên đi."
Tôi lạnh lùng nhìn mẹ khổ sở cầu xin Vương Diệu Tổ đừng đi. Lạnh nhạt thu lại tầm mắt, bị đám người vây quanh đưa vào phòng tân hôn.
Thằng em tôi canh ở ngoài cửa, cánh cửa phòng từ từ khép lại. Lần đầu tiên tôi không phản kháng, ngả vào vòng tay của bọn họ.
Tử khí mắt thường không nhìn thấy, từng chút một xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, thậm chí là tủy xương của bọn họ, bọn họ sờ vào da tôi, nhíu mày.
"Sao lạnh thế?"
Tôi cười hì hì ôm lấy cổ bọn họ. "Em trời sinh thể hàn, vừa mới tỉnh lại, còn chưa ấm lên được."
Một lượng lớn tử khí, tràn vào bụng của bọn họ. Tôi nhìn chằm chằm vào một đám khí đen chui vào bụng họ, cười khanh khách. "Các anh ơi, lỡ có thai thì sao?"
Bọn họ cười ha hả, sờ vào bụng tôi lạnh băng, nói: "Vậy thì sinh ra, các anh em nuôi nổi. Điều kiện là, em sinh được."
Tôi cũng cười ha hả, kiên định pha chút điên cuồng.
"Sinh được, sao lại không sinh được chứ?"
Tôi cười tủm tỉm đẩy bọn họ ra, chậm chạp mặc lại áo cưới. Nơi vứt áo cưới, chảy ra một vũng m.á.u đỏ. Bọn họ vừa nãy không phát hiện, bây giờ mới nhìn thấy kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì?"
Tôi che miệng cười khẽ: "M//áu của tôi chứ còn gì nữa? Tôi chẳng phải đã nói rồi sao, ai lại đi mừng tiền cho người ch//ết? Tôi đương nhiên cũng là người ch//ết."
Nói xong, tôi vỗ tay. Chỉ thấy bụng bọn họ nhanh chóng phình to, cứ như mang thai mười tháng.
"Ấy da, con lớn nhanh quá!" Tôi đẩy cửa phòng ra, kinh hô. "Diệu Tổ, làm sao bây giờ, anh em mày sắp sinh con rồi."
Vương Diệu Tổ nói tôi bị thần kinh, muốn đóng cửa lại. Tôi dùng một ngón tay chống cửa, âm trầm nhìn chằm chằm nó. "Tôi đúng là bị thần kinh. "Mày đoán xem là ai ép?"
Nó không trả lời, hai mắt trừng lớn, đồng tử thu nhỏ lại, hìn thẳng vào phía sau tôi.
13.
Tôi chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy năm người bụng to kinh khủng.
Thằng em tôi giọng nói run rẩy, hỏi: "Đây là cái gì? Mẹ kiếp, Vương Chiêu Nhi, mày đã làm cái gì?"
Tôi mặt không biểu cảm nói: "Không phải mấy người muốn sinh con sao? Đáp ứng cho mấy người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/hon-nhan-ky-la/chuong-5.html.]
"Đồ âm hiểm, đáng lẽ phải sinh âm thai.
"Yên tâm đi, trong thời gian ngắn, các người ch//ết không được đâu."
Tôi nhếch miệng cười, nụ cười khiến chúng phát run.
"Các người phải giống như tôi, chịu đủ dày vò rồi mới ch//ết."
Nói xong, tôi không để ý đến chúng nữa. Đi đến trước mặt mẹ tôi, cúi đầu hỏi bà: "Bây giờ mẹ biết con ch//ết như thế nào rồi chứ?"
Mẹ tôi ngơ ngác nhìn tôi, rồi lại nhìn mấy gã đàn ông kia. Ánh mắt dần dần sáng tỏ. Gật đầu, rồi lại lắc đầu. Cuối cùng run rẩy cầm tay, chấm m.á.u của mình viết chữ xuống đất.
[Yếu Tổ, mau ngâm!
[Con gái không phải là người!]
Vài chữ viết sai. Mẹ tôi chỉ học đến lớp ba tiểu học, không biết nhiều chữ. Cả đời sống trong ánh mắt, lời nói của người trong thôn, bị huấn luyện thành người vợ tần tảo hiền thục mà ba tôi mong muốn nhất.
Ngoài việc không sinh được con trai, mọi thứ đều được người ta khen ngợi. Người như vậy, duy nhất không yêu con gái mình. Dù tôi đã ch//ết, vẫn cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Quay người lại túm lấy Vương Diệu Tổ lôi đến trước mặt bà. Tôi hỏi Vương Diệu Tổ: "Mày có biết mày là con ruột của ba tao không?"
Vương Diệu Tổ giãy giụa không thoát, la hét: "Biết, tao biết! Mẹ ruột tao đã nói với tao từ lâu rồi! Thả tao ra, chị ơi, cầu xin chị thả tao ra!"
Bây giờ mới biết gọi chị. Tôi cười khẩy một tiếng, ném mạnh hắn xuống sàn nhà, lại hỏi: "Vậy mày có đưa tang cho mẹ tao không?"
Vương Diệu Tổ run rẩy, không ngừng lắc đầu.
"Bà ta đâu phải mẹ tao, tao không đưa tang cho bà ta!"
Ánh mắt mẹ tôi lập tức ảm đạm đi, tôi tát ba tôi tỉnh, để ông ta cũng có phần tham gia.
"Vậy mày có đưa tang cho ba không?"
Vương Diệu Tổ khóc lóc nói: "Nếu ông ta giúp tao mua xe mua nhà, cho tao lấy được vợ, thì đương nhiên tao đưa. Nhưng cả hai vợ chồng ông ta đều vô dụng!"
Buồn cười thật. Hai người nâng niu nuôi dưỡng đứa con trai hơn hai mươi năm, đến cuối cùng lại chê họ vô dụng.
Tôi có chút suy tư gật đầu. "Tao có ích, nên mày mới bảo họ lừa tao về?"
Vương Diệu Tổ quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ.
"Chị ơi, chị là chị ruột của em. Chị bảo em làm gì, em làm nấy, đừng gi3t em. Em là con trai độc nhất của nhà họ Vương."
Tôi gật đầu. Vốn dĩ cũng không định lập tức gi3t hắn. Nhưng ba mẹ tôi, tôi phải đưa họ đi ch//ết.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
"Tao không gi3t mày, nhưng mày phải đưa tang cho ba mẹ, gi3t họ đi."
Tôi cười hớn hở, trong ánh mắt kinh hoàng của ba mẹ, nói: "Như vậy cũng coi như là đưa tang rồi nhỉ?"
Vương Diệu Tổ rất nghe lời, nhặt cây kéo tôi ném trên mặt đất lên run rẩy tay, rạch mấy nhát mới rạch được động mạch cổ của họ.
Mẹ tôi ch//ết không nhắm mắt, trong mắt ba tôi vẫn còn mang theo sự tức giận chưa kịp tan biến.