Hoa mơ nặng trĩu cành - 1

Cập nhật lúc: 2025-04-29 12:45:43
Lượt xem: 96

HOA MƠ NẶNG TRĨU CÀNH [FULL]

 

Tác giả: 周周有雨

Nguồn: Zhihu

Raw: Deĩng

Edit: Nhân Trí

 

Ta và Thẩm Minh Nghiễn cùng sống lại.

 

Rõ ràng là đã ân ái một đời nhưng lúc này đây, dù hắn đã từ bảng vàng đề tên trở thành một viên quan cao nhất trong triều nhưng ta đợi suốt năm năm, cũng chưa đợi được hắn đến nhà ta cầu hôn.

 

Cuối cùng ta cũng tỉnh ngộ, hóa ra hắn muốn đổi một cuộc sống khác.

 

1

 

Kiếp trước, ta và Thẩm Minh Nghiễn được công nhận là một đôi phu thê ân ái.

 

Sáng sớm, hắn vẽ lông mày cho ta. Lúc về nhà, hắn hái một bông hoa mơ tặng ta. Lúc trời lạnh, hắn ôm chân ta vào trong ngực. Ở tuổi bốn mươi, hắn trở thành quan nhị phẩm, hậu viện cũng chỉ có một mình ta.

 

Thiên tử muốn ban cho hắn kiều thiếp mỹ tỳ, đều bị hắn từ chối. Chúng ta ân ái mười năm như một ngày.

 

Vậy nên, kiếp này, khi có người khác tới cầu hôn ta, dù cho người đó phú quý ngập trời, tuấn mỹ vô song, ta cũng đều từ chối. Ta phải đợi Thẩm Minh Nghiễn.

 

Ta nói với phụ thân, ta đã có ý trung nhân. Đợi đến ngày này sang năm, sau khi đỗ tú tài, hắn sẽ đến nhà cầu hôn ta.

 

Phụ thân mắng ta điên, không thích hào môn phú quý lại thích một thư sinh nghèo túng. Ta nói, tương lai hắn sẽ cá vượt long môn, tiền đồ vô hạn.

 

"Cho dù Thẩm Minh Nghiễn có tài giỏi đến đâu, có thể sánh lại thế gia trăm năm cơ nghiệp sao?"

 

Trước khi lâm chung, mẫu thân từng bắt phụ thân thề đối xử tốt với ta, nếu không kiếp sau sẽ không gặp lại. Cho nên, dù cực kỳ tức giận, phụ thân vẫn không đành lòng cưỡng ép ta.

 

Cứ như vậy, ta từ chối tất cả người cầu hôn. Xuân đi thu đến, ánh trăng không thay đổi, ta đã chờ đợi năm này qua năm khác.

 

Năm đầu tiên.

 

Ta nhớ lại Thẩm Minh Nghiễn từng nói với ta, hắn từng bị một tên ăn chơi trác táng sỉ nhục. Ta nghĩ, mục đích trọng sinh của ta là cứu vớt tuổi trẻ Thẩm Minh Nghiễn.

 

Khi Thẩm Minh Nghiễn bị người ta vây đánh, ta lập tức dẫn người chạy tới. Trong mắt Thẩm Minh Nghiễn mười sáu tuổi lóe lên sự kinh ngạc. Hắn nói cảm ơn ta, cung kính hữu lễ: "Đa tạ Ôn cô nương.”

 

Ta nhận ra sự xa cách trong giọng nói của hắn. Trong lòng ta cay đắng, nhưng cũng hiểu được kiếp này chúng ta mới lần đầu gặp nhau.

 

Ta lén nộp học phí học tư thục cho hắn, còn âm thầm giúp đỡ hắn. Ta đặt bạc ở bệ cửa sổ của hắn, thấy hắn nhận lấy ta mới an tâm.

 

Năm thứ hai.

 

Thẩm Minh Nghiễn đề tên bảng vàng. Nhưng không có lời cầu hôn nào sau đó.

 

Hắn mới vào triều đường, có lẽ là gặp phải chuyện gì đó. Ta cầu xin phụ thân ta giúp đỡ hắn nhiều hơn. Phụ thân miễn cưỡng đồng ý, giúp hắn đứng vững gót chân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/hoa-mo-nang-triu-canh/1.html.]

 

Nhưng hắn làm như muốn tránh hiềm nghi, chưa từng qua lại với phụ thân ta.

 

Ta vài lần muốn giả vờ ngẫu nhiên gặp hắn, nhưng hắn vội vã, không cho ta cơ hội mở miệng.

 

Năm thứ ba.

 

Thẩm Minh Nghiễn vẫn không xuất hiện.

 

Ta nghĩ, có phải sự tái sinh của ta đã dẫn đến điều gì đó khác với kiếp trước? Có phải tất cả là vấn đề là do ta?

 

Ta cẩn thận dè dặt, không dám tùy ý ra ngoài nữa.

 

Một năm nay, ta đè nén nỗi nhớ trong lòng, nhiều nhất chỉ là nhìn Thẩm Minh Nghiễn một cái từ xa.

 

Năm thứ tư.

 

Còn chưa đợi được Thẩm Minh Nghiễn, phụ thân đã nói cho ta biết, Thẩm Minh Nghiễn đã nhận công việc xuôi nam một năm.

 

Hắn bây giờ là đại hồng nhân trước mặt Thánh thượng, nhiều lần lập được kỳ công. Những công lao này, kiếp trước rõ ràng không phải của hắn...

 

Nghe lời phụ thân nói, ta chợt nhận ra... Thẩm Minh Nghiên cũng sống lại.

 

Hắn hồi sinh khi nào?

 

Ta nhớ lại năm đầu gặp mặt, ta còn chưa từng báo tên, hắn đã gọi ta là "Ôn cô nương". Hóa ra, khi đó hắn đã trọng snh rồi.

 

Những bông hoa mơ rung rinh, rơi khỏi đầu cành. Trong lòng ta mơ hồ có dự cảm, chắc là như vậy rồi.

 

Năm thứ năm.

 

Thẩm Minh Nghiễn đã xuôi nam trở về. Nhưng hắn vẫn không tới cầu hôn.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Có tin đồn truyền ra, Thiên tử muốn gả công chúa cho hắn.

 

Bên ngoài trời, mưa rơi xuống mái hiên. Trời và đất không thể tách rời. Ta nhìn những hạt mưa rơi, thấy lòng mình chùng xuống.

 

Duyên kiếp trước giữa ta và Thẩm Minh Nghiễn, giống như chỉ là một giấc mộng lớn. Ta đã chờ hắn năm năm, chờ thành lão cô nương. Người đến cầu hôn từ nối liền không dứt, cho tới bây giờ lác đác không có mấy người. Những người còn lại này, không phải muốn cưới ta làm thiếp, thì là gia thế chênh lệch rất nhiều với Ôn gia.

 

Cổng nhà Ôn gia từ náo nhiệt biến thành vắng vẻ. Danh tiếng của ta đã bị tổn hại và phụ thân ta đã phải chịu đựng rất nhiều tin đồn.

 

Đến nước này, ta cuối cùng cũng tỉnh ngộ. Làm lại một lần nữa, Thẩm Minh Nghiễn muốn đổi một cuộc sống khác. Trong cuộc sống này, không có chỗ cho ta. Vậy thì ta thỏa mãn nguyện vọng của hắn.

 

Nhìn cành hoa bị mưa làm rơi, ta gọi thị nữ tới, nhẹ giọng nói: “Nói cho phụ thân biết, ta nguyện ý gả.”

 

Nói xong, ta ngất đi giữa tiếng hét của thị nữ.

 

Trước khi ý thức tan biến, ta nghĩ... Ta và Thẩm Minh Nghiễn, duyên phận kiếp này dừng ở đây. Từ nay về sau không còn liên quan đến nhau nữa.

 

Loading...