Cô được biết tất cả những người quyền cao chức trọng của nhà họ Bùi, và cả những người lớn tuổi đã về hưu đều ở đó.
Thẩm Ly lần đầu về ra mắt gia đình bạn trai, còn là tình đầu, cô rất hào hứng, đồng thời cũng có chút rụt rè; từ đầu đến chân đều hiện rõ hai chữ “quê mùa”.
Thẩm Ly lớn lên tại một thị trấn nhỏ, cô chưa từng thấy qua biệt thự lớn đến vậy, chỉ mỗi việc ngồi xe từ cổng đi qua vườn hoa đã mất khoảng mười lăm phút.
Theo người nhà họ Bùi nhận xét, ngoại hinh cô không đủ rộng rãi sáng sủa, học thức thường thường, chỉ có chút tài năng vẽ vời không đáng để bàn tới.
Chỉ mới bắt đầu mà tất cả mọi người đều đã không coi trọng người bạn gái này của Bùi Trạch Thâm, mà hắn cũng chỉ cau mày chứ không nói gì.
Từ đấy Thẩm Ly ám ảnh sâu sắc về nhà của dòng họ Bùi.
Khi bị cô bị những con người giàu có đó chỉ chỏ và hứng chịu ánh nhìn như đang suy xét giá trị hàng hóa, Thẩm Ly thật sự cảm thấy muốn khóc.
Có thể đối với người bình thường, Thẩm Ly còn có chỗ xuất sắc, nhưng trước mặt người nhà họ Bùi, cô hoàn toàn không có gì nổi bật.
Thẩm Ly không muốn đến nơi đó.
Bùi Trạch Thâm siết chặc nắm tay, sâu trong đôi mắt lóe lên sự đau lòng và hối hận, hắn nói: “Anh xin lỗi, Thẩm Ly, trước đây anh không bảo vệ em thật tốt… Khi đó anh còn quá trẻ, không quyền không thế, không tài sản cũng không có thân tín nào trong tay nên không có quyền lên tiếng trong dòng tộc, chỉ đành giữ im lặng.”
“Dù anh có ra mặt bảo vệ em cũng không thể thay đổi được tình trạng lúc đó,” Bùi Trạch Thâm lo đến toát mồ hôi, gấp gáp giải thích: “Lúc này đây không phải anh muốn kiếm cớ gì cả, anh chỉ muốn nói với em rằng từ đầu tới cuối anh đều chỉ muốn bên em.”
Bùi Trạch Thâm luôn ăn trên ngồi trốc, người được mệnh danh là “cá mập trắng khổng lồ” trên thương trường lúc này lại đang sốt ruột như một đứa trẻ con chưa sõi đời.
“Em đừng lo, chuyện nhà họ Bùi anh đã giải quyết êm đẹp, sẽ không một ai dám nói lời ong tiếng ve về em!”
Giờ đây nhà họ đều do một tay Bùi Trạch Thâm sắp đặt, ông cụ Bùi đã qua qua đời từ lâu, Bùi Trạch Thâm muốn theo đuổi ai hay cưới ai là quyền tự do của hắn.
Thân là tổng giám đốc, hắn sẽ không chật vật tới mức phải cần đến một cuộc hôn nhân thương mại để tiếp tục quản lí dòng họ, ai dám chống đối hắn thì cứ trực tiếp đàn áp là được.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Bùi Trạch Thâm chỉ muốn Thẩm Ly đến dự tiệc sinh nhật của hắn.
Chỉ vậy mà thôi.
Thẩm Ly khẽ thở dài, cô nhìn băng gạc trước n.g.ự.c Bùi Trạch Thâm, lại nhìn vẻ mặt nài nỉ chân thành của hắn, ngay lúc đang định đồng ý thì điện thoại Bùi Trạch Thanh reo vang.
29
Bùi Trạch Thâm đang định từ chối thì Thẩm Ly nói: “Anh nghe máy trước đi, biết đâu có chuyện cần gấp.”
Thế là hắn đành nhận cuộc gọi một cách miễn cưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/hieu-lam/23.html.]
Giọng Chu Bỉnh vang lên bên kia đầu dây: “Anh Bùi, người làm bên nhà cũ phát hiện một thứ gì đó lúc đang dọn phòng… là một gói hàng gửi cho anh, thời gian đề trên đó là hai năm trước.”
Thẩm Ly giật mình.
Ngay khoảnh khắc Bùi Trạch Thâm bắt gặp ánh mắt cô, sâu trong mắt hắn như loáng thoáng có thứ gì đó nóng bỏng cuộn trào.
Hắn đè nghi vấn trong lòng xuống, nói: “Tôi biết rồi, cậu cứ chuyển ra trước hết đi, đừng mở ra cũng đừng đụng vào, tôi về sẽ xem.”
“Vâng, anh Bùi.”
Cúp điện thoại, hơi thở Bùi Trạch Thâm có chút nặng nề, tiếng tim đập càng lúc càng lớn, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, xé rách da thịt hắn.
Mãi lâu sau, hắn nói, giọng khàn khàn: “Tảo Tảo… em gửi đồ cho anh.”
Hắn nhìn thẳng Thẩm Ly, giọng điệu chắc chắn.
Thẩm Ly cuối cùng cũng nhớ ra gói hàng kia là thế nào, gật đầu nói: “Là lúc vừa chia tay, tôi đóng gói rất nhiều thứ gửi cho anh, xem như lời chia tay sau cùng.”
Dù Thẩm Ly đã nói vậy song Bùi Trạch Thâm vẫn cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên và mừng rỡ: “Em gởi cái gì cho anh thế?”:
Đã rất lâu rồi hắn chưa về lại nhà cũ, mấy năm nay quan hệ của hắn và các chú bác cực kỳ căng thẳng nên cũng chẳng ai báo hắn biết hắn có một gói hàng.
Thẩm Ly bật cười: “Đi xem khắc biết.”
Tiện thể nhìn lại bản thân cô vụng về ngày trước.
“Được, chúng ta đi luôn thôi.”
Bùi Trạch Thâm không muốn chờ bất kỳ giây phút nào, lập tức gọi tài xế đến đưa họ về nhà cũ.
Những năm gần đây, người ở nhà cũ đều đã dần chuyển ra ngoài, chỉ còn số ít người không thân thiết ở lại.
Những người đó không ai không sợ sệt cúi đầu gọi hắn một tiếng: “Tổng giám đốc Bùi.”
Bùi Trạch Thâm chẳng thèm liếc mắt nhìn họ mà đi thẳng qua, dẫn Thẩm Ly lên tầng ba.
Tầng ba là “lãnh thổ” riêng của Bùi Trạch Thâm, không ai được phép lên đó trừ người quản gia già chuyên đến dọn dẹp. Do đó, quản gia và người làm cực kỳ kinh ngạc khi thấy ông chủ Bùi dẫn một cô gái trẻ lên tầng ba.
Cửa phòng chứa đồ lặt vặt vừa bị đẩy mở, bụi bặm và một thứ mùi cũ kỹ xộc vào mũi họ.