Tuy nhiên, khuôn mặt tái nhợt cùng mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra trên trán hắn khiến không ai có thể cho rằng hắn ổn.
“Mau gọi cấp cứu! Gọi nhanh lên!” Thẩm Ly nhìn trợ lý đứng một bên, hiếm khi mới thấy cô thất lễ như vậy.
“Tôi vừa gọi rồi, họ sẽ đến rất nhanh thôi!”
Sau khi nhóm vệ sĩ được đào tạo bài bản sơ cứu khẩn cấp cầm m..áu cho Bùi Trạch Thâm liền đưa hắn vào bệnh viện.
Bùi Trạch Thâm quanh năm vẫn luôn rèn luyện thân thể, cấp cứu xong liền không có gì đáng ngại nữa.
Thẩm Ly sốt ruột ngồi đợi trong hành lang bệnh viện, mãi đến khi biết tin hắn không sao cả, trái tim bị treo tít trên cổ cô bấy giờ mới hạ xuống.
Cô đi vào phòng bệnh, nhìn thẳng vào Bùi Trạch Thâm đang ngồi ở đầu giường.
Vừa vào cửa, Thẩm Ly lập tức hỏi: “Anh theo dõi tôi sao?!”
Bùi Trạch Thâm thoáng biến sắc.
Thẩm Ly không ngốc, lúc đầu do tình huống khẩn cấp nên cô không kịp nghĩ nhiều, đến bệnh viện rồi liền dần dần nhận ra điểm bất ổn.
Cô bất ngờ gặp nguy hiểm, sao Bùi Trạch Thâm lại có mặt nhanh như vậy?
Thời điểm đó không phải hắn nên ở công ty sao?
Giải thích duy nhất chính là…
Bùi Trạch Thâm mở miệng, cơ thể chưa từng nhúc nhích chút nào ngay cả khi đối diện với tên côn đồ lúc này lại đang khẽ run trước mặt Thẩm Ly.
“Anh… anh xin lỗi, không phải anh cố ý theo dõi em đâu.” Hắn không dám nói dối, thành thật thừa nhận: “Anh nhớ em quá nên muốn theo phía sau nhìn em một chút.”
Bùi Trạch Thâm luôn âm thầm chú ý đến hành tung của Thẩm Ly, mỗi ngày cô làm gì đều có người chuyên báo cáo cho hắn.
Khi biết cô sắp đến cuộc hẹn với Hứa Thời Hoài, Bùi Trạch Thâm cảm thấy như bầu trời sập xuống, đè hắn ngộp thở; đến khi tỉnh táo lại, hắn đã lái xe đến canh trước nhà Thẩm Ly.
Bùi Trạch Thâm chầm chậm theo sau cô, nhìn cô gặp gỡ Hứa Thời Hoài, nhìn cô cười nói vui vẻ với cậu ta…
Hắn ghen tị đến phát điên! Chỉ hận không thể bắt trói Hứa Thời Hoài đem đi, nhưng hắn không thể làm như vậy, nếu không Thẩm Ly sẽ ghét hắn.
Bùi Trạch Thâm xuống xe, chuẩn bị theo sau Thẩm Ly hộ tống cô về nhà, kết quả lại phát hiện một bóng người có ý đồ xấu tiếp cận cô… không chút nghĩ ngợi hắn lao thẳng đến.
Hắn thấp giọng, nói: “Lẽ ra anh phải bảo vệ em thật tốt… vậy mà thiếu chút nữa đã để em bị thương, thật xin lỗi…”
Nội tâm Thẩm Lệ bỗng nhiên xao động, dâng lên những gợn sóng không yên.
Người như Bùi Trạch Thâm thế mà lại bày ra vẻ thận trọng như vậy trước mặt cô, thực sự khiến cô không đành lòng trách hắn được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/hieu-lam/20.html.]
Huống chi, hắn dùng cơ thể chắn trước mặt cô, cứu mạng cô.
Thẩm Ly thở dài, đi tới rồi ngồi xuống. Cô nói: “Được rồi, tôi còn phải cảm ơn anh đã cứu tôi… nhưng lần sau đừng làm bậy thế nữa.”
Thẩm Ly hỏi câu đó cũng không phải muốn chất vấn gì hắn, chẳng qua quá nhiều việc xảy ra khiến cô có hơi không phản ứng kịp.
Bùi Trạch Thâm bình tĩnh nhìn cô, nói: “Sao lại là làm bậy?” Nếu lần sau em lại bị thương, anh vẫn sẽ xông lên không chút do dự.”
Thẩm Ly nhất thời không nói nên lời, đành lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, tên côn đồ kia là sao vậy? Tôi không nhớ tôi có gây thù với bất kì ai.”
25
“Anh đã cho người đi điều tra, là nhà họ Dương muốn trả thù nên thuê tội phạm…” Bùi Trạch Thâm dừng một chút, sau đó đó ngập ngừng kể lại việc hắn đã ra tay với nhà họ Dương như nào.
Gần đây vì Thẩm Ly mà nhà họ Dương liên tiếp bị Bùi Trạch Thâm chèn ép. Đối phương ôm hận trong lòng, lại không tài nào lay chuyển được Bùi Trạch Thâm nên chỉ đành trút giận lên đầu Thẩm Ly, xả bớt một bụng uất ức.
Chỉ không ngờ Bùi Trạch Thâm lại để ý tới Thẩm Ly đến vậy, khiến họ ra tay bất thành.
Thẩm Ly khiếp sợ ra mặt, song cô nhanh chóng hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói: “Việc họ mắng chửi tôi đã xảy ra lâu vậy rồi, anh để Dương Trì xin lỗi tôi một tiếng là được, anh làm căng quá thì thủ đoạn của những kẻ vốn xấu xa sẽ càng cấp bách hơn, đẩy anh vào tình thế nguy hiểm.”
Cô nghĩ ngợi rồi lại nói: “Lần này họ chi tiền mua mạng người là hành vi phạm pháp, so với việc anh chèn ép họ càng nghiêm trọng hơn, đây là cố ý mưu sát! Ai làm thì bắt người đấy trả giá đắt đi, đừng để vạ lây người vô tội.”
Bùi Trạch Thâm nghe lời gật đầu: “Được.”
Tuy nhiên, ngay khi Thẩm Ly vừa quay đi, sâu trong mắt Bùi Trạch Thâm lại lóe lên sự hung ác… gây thương tổn cho người của hắn xong lại muốn cứ vậy cho qua? Nằm mơ!
Hắn sẽ không buông tha cho bất kì ai nhà họ Dương.
Thẩm Ly lấy một quá táo, ngồi trên giường tỉ mỉ gọt vỏ trong khi Bùi Trạch Thâm ở bên cạnh nhìn cô chằm chằm không rời mắt dù chỉ một giây.
Thẩm Ly bồn chồn không thôi, vội vàng cắt quả táo thành từng miếng nhỏ đưa cho Bùi Trạch Thâm, nói: “Lần này… cảm ơn anh.”
Bùi Trạch Thâm cắn một miếng, nước táo tràn khắp khoang miệng, vị táo giòn ngọt ngon lành.
Hắn hơi chút không nỡ, song vẫn ăn hết cả đĩa táo.
“Thẩm Ly, anh mới là người phải xin lỗi mới đúng,” Hắn cúi đầu, bờ vai hơi hạ xuống: “Tại anh tự ý trút giận thay em nên bọn họ mới để mắt tới em…”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Thẩm Ly khoát tay, nói: “Không sao cả, là anh đã cứu tôi, sao tôi trách anh được.”
Cô đứng dậy định rời đi: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe, tôi…” Cổ tay Thẩm Ly tức thì bị nắm lấy và kéo xuống
“Khoan đã.”