Bùi Trạch Thâm gật đầu: “Đúng là vậy, anh không gạt em, nếu không em cứ hỏi thử bạn học cũ, tuy ngoài mặt mọi người không nói nhưng đúng là lúc đó ai cũng lo lắng cho an nguy của em.”
Thẩm Ly trầm mặc.
Sau đó cô nói: “Chuyện này là tôi hiểu lầm các anh, nhưng khi những người đó lạnh nhạt cô lập tôi, anh thật sự đã làm như không thấy.”
Bùi Trạch Thâm mím môi, trong lòng đầy tự trách và hối hận: “Xin lỗi, rất nhiều chuyện anh đều hỏi thăm từ bạn bè khi đó mà ra, hồi ấy anh quá thẳng tính, không nghĩ sẽ làm em không vui…”
Quà hắn tặng Thẩm Ly đều là đã hỏi qua những nam sinh khác. Bùi Trạch Thâm không hiểu những thứ này, cũng không biết Thẩm Ly thích gì nên đành nhờ bạn bè hỗ trợ.
Giờ nhìn lại hắn mới giật mình, khi yêu một người nên dành hết những gì tốt đẹp nhất cho cô ấy, không được khiến cô ấy thua thiệt.
Về việc Thẩm Ly bị mọi người tẩy chay, hắn thật sự không hề hay biết gì cả. Tính tình hắn xưa nay luôn lạnh nhạt và xa cách người khác nên cũng không ai nhắc đến chuyện đó với hắn.
Tuy nhiên, từ nay về sau chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa, hắn sẽ ghi nhớ thật kỹ.
Bùi Trạch Thâm lần lượt giải thích tất cả mọi thứ cho Thẩm Ly nghe, nói với cô nếu hắn nhận ra mọi chuyện sớm hơn thì đã không xem nhẹ cô lâu như vậy.
Thẩm Ly nghe vậy chỉ thấy buồn cười.
Cô đột nhiên ôm bụng phá lên cười, cười đến mức phát ho, trong miệng đầy vị rỉ sét.
Thẩm Ly nghiêng đầu, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ lạnh lùng trào phúng: “Bùi Trạch Thâm, hai năm đó bạn bè anh ỷ vào việc anh không hề coi trọng tôi mà nhục mạ khinh rẻ tôi trong khi anh lạnh lùng đứng nhìn một bên. Từ giây phút đó trở đi, anh đã không có tư cách nói yêu tôi nữa rồi.”
Bùi Trạch Thâm giật mình.
Hắn cau mày, nói: “Khoan đã Thẩm Ly, em đang nói cái gì vậy?!”
Chân mày Bùi Trạch Thâm giật giật, hắn lờ mờ có dự cảm không lành.
Thẩm Ly cắn môi, dồn sức đẩy hắn, nói: “Anh giả ngoo làm gì? Lúc bạn bè rủ anh chơi game anh kéo cả tôi vào, chỉ vì thua mấy ván mà họ đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, còn chửi mắng khó nghe… Lúc đó anh chỉ ở một bên ngồi nghe!”
Tuy nhiên, do Thẩm Ly đang ốm nên cả người yếu ớt, dù gom hết sức lực cũng chỉ là một cái đẩy nhẹ.
Bùi Trạch Thâm không hề nhúc nhích, chỉ cảm thấy như có một cái chân mèo nhỏ đang nhẹ nhàng cào vào n.g.ự.c hắn.
“Yêu một người là sẽ để mặc người khác bắt nạt người đó à?” Giọng Thẩm Ly vang lên bên tai hắn: “Cũng từ lần đó tôi mới hoàn toàn thất vọng về anh và rời đi không lời từ biệt!”
Đêm đó cô khóc cả một đêm, mắt sưng húp cả lên, cuối cùng mới quyết định rời đi.
Bùi Trạch Thâm cau chặt mày, cố gắng lục lại trí nhớ hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được ký ức với lần chơi game đó trong một góc xa xôi nào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/hieu-lam/16.html.]
“Có phải lần anh kéo em chơi chung với bạn anh trong mùa tốt nghiệp không?”
Lúc đó ai nấy đều bận rộn, khó lắm mới tìm được thời gian để thư giãn mỗi ngày.
Bởi vậy, hiếm khi mọi người đều rảnh, một trong những người bạn của Bùi Trạch Thâm, Dương Trì, đề nghị chơi game và rủ anh vào đội.
Sau khi cả nhóm chơi được vài giờ thì đều lần lượt offline.
Nhưng mà lần đó…
Bùi Trạch Thâm trầm giọng, nói: “Đêm đó ký túc xá của anh cúp điện, chuyện về sau anh không hề biết, cũng không thấy bọn họ bắt nạt em.”
20
Lời này vừa nói ra, Thẩm Ly lập tức trợn mắt.
Chỉ nghe Bùi Trạch Thâm nói tiếp: “Bởi vì vẫn đang online trong game nên anh vội vàng leo tường muốn ra tiệm net, kết quả không cẩn thận té gãy chân, điện thoại cũng rơi bể.”
Điện thoại bị đổi thành cái khác nên đương nhiên không xem được tin nhắn trong nhóm chat.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Kết quả là anh nhận được tin nhắn chia tay từ em, còn chưa hiểu thế nào muốn gọi cho em thì đã bị chặn. Đợi đến hôm sau nghỉ ngơi khỏe muốn đi tìm em, anh lại thấy em và Hứa Thời Hoài thân mật bên nhau…”
Bùi Trạch Thâm nhắm mắt, môi hắn tái nhợt.
Ngày đó hắn cứ tưởng Thẩm Ly thấy quen Hứa Thời Hoài tốt hơn nên mới chia tay hắn.
Bùi Trạch Thâm xưa nay luôn là con cưng của trời, sao có thể chấp nhận việc bản thân mình bỏ hết mặt mũi để níu kéo một người phụ nữ đã thay lòng đổi dạ?
Bởi vậy hắn ép mình không được đi tìm Thẩm Ly, cũng không nghe ngóng tin tức về cô hòng giữ lại chút thể diện; mãi đến khi hắn dần dần nhận ra mình không thể rời bỏ Thẩm Ly.
Chẳng lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm sao?!
Thẩm Ly giật mình hiểu ra gì đó, mặt mũi trắng bệch: “Tôi không có hẹn hò với Hứa Thời Hoài, trước giờ đều không! Hôm đó tôi chuẩn bị bay khỏi Minh Thành, cậu ta tới giúp tôi dọn hành lý…”
“Là vậy sao?”
Bùi Trạch Thâm nhớ hôm đó hắn đứng rất xa, có lẽ vì góc đứng không đúng nên mới nhìn nhầm.
Hắn mừng như mở cờ trong bụng, nhịp thở cũng trở nên dồn dập, nhưng khi đối diện với ánh mắt Thẩm Ly hắn liền trở nên ỉu xìu.