Cho đến một ngày, vì Mạnh Thanh Hoa mãi không chịu đồng ý, vốn chỉ định "chơi đùa" cho vui, Giang Kha lại thấy thất bại và bắt đầu nghiêm túc.
Cô ta hẹn Mạnh Thanh Hoa ra bờ hồ, đe dọa rằng nếu cậu ấy còn từ chối, cô ta sẽ nhảy xuống hồ tự tử.
Đúng lúc đó, tôi tình cờ đi ngang qua.
Anan
Sau đó, Giang Kha được người ta cứu lên, nhưng vì nước hồ quá bẩn nên bị nhiễm trùng phổi.
Sự việc bị làm lớn, gia đình cô ta cũng bị kéo vào.
Và rồi, Giang Kha nói với bố mình rằng, chính tôi đã đẩy cô ta xuống nước.
Mạnh Thanh Hoa, người còn lại duy nhất có mặt tại hiện trường, lại đứng ra làm chứng cho lời cô ta.
Sau khi Giang Kha xuất viện, đứng giữa lớp, thản nhiên tuyên bố:
"Tống Yên à, cậu yên tâm, tôi biết hoàn cảnh nhà cậu khó khăn, chắc cậu cũng không cố ý đâu, tôi sẽ không báo cảnh sát đâu, cậu đừng để bụng nhé."
Từ hôm đó, cơn ác mộng của tôi bắt đầu.
Bởi vì tôi đã "hại" cô ta trước, nên mọi hành động bắt nạt tôi sau này đều được khoác lên cái danh "chính nghĩa".
"Pháp luật không thể trừng phạt cô ta, vậy để chúng ta ra tay."
Ngăn bàn học bị rải đầy mảnh kính vỡ, băng vệ sinh trong balô bị bôi keo dính, tan học bị kéo vào phòng chứa đồ nơi góc khuất rồi bị đ.ấ.m đá túi bụi.
Sau khi chạy tám trăm mét ở tiết thể dục, khát khô cổ họng, vừa mở bình nước ra, mùi tanh tưởi ghê tởm ập tới.
Phía sau vài nam sinh cười hô hố:
"Uống đi! Uống đi! Đặc sản bọn tao chuẩn bị cho mày đấy!"
Tôi dội nguyên cốc nước đó lên đầu đứa cầm đầu.
Và thế là, màn trả thù càng tàn khốc hơn.
Chiều thứ sáu sau khi tan học, các thầy cô đều đã về hết, tôi chỉ chậm lại một bước, liền bị kéo vào kho dụng cụ thể thao.
Hai nam sinh giữ chặt tôi, còn Giang Kha lấy ra một chiếc hộp thủy tinh lớn, xé toạc cổ áo tôi, đổ đầy một hộp nhện lên người tôi.
Trong suốt quá trình đó, cô ta vẫn mỉm cười ngọt ngào.
Tôi ra sức vùng vẫy, gào thét, khóc lóc đến khàn cả giọng.
Một cơn buồn nôn mãnh liệt dâng lên, dịch dạ dày trào ngược khiến tôi ho sặc sụa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/hanh-phuc-xa-xam/chuong-9.html.]
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Giang Kha còn ra lệnh cho bọn chúng bẻ miệng tôi ra, để một nam sinh tụt quần ngay trước mặt tôi.
Ánh hoàng hôn đỏ rực như m.á.u chiếu qua ô cửa sổ cao.
Bên tai tôi ù ù, rồi sau đó, tôi chẳng còn nghe thấy gì nữa.
Sau khi chuyện vỡ lở, mẹ tôi tìm đến nhà trường, và "vụ đẩy Giang Kha xuống hồ" bị khơi lại.
Sau nhiều lần tranh cãi, thương lượng, mẹ quyết định đưa tôi rời khỏi thành phố, chuyển trường.
Trước khi đi, Mạnh Thanh Hoa lại đến tiễn.
Cậu ấy không dám nhìn vào đôi mắt trống rỗng của tôi, chỉ cúi đầu, lí nhí nói:
"Tống Yên, tớ cũng hết cách rồi. Giang Kha dọa rằng nếu tớ không làm chứng, sẽ nói với bố cô ấy là vì tớ mà cô ấy nhảy hồ. Nhà tớ còn trông vào tớ đậu trường tốt... tớ chịu không nổi..."
Nhưng tôi không còn nghe thấy gì nữa.
Mẹ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi kéo đi qua cửa soát vé, phía sau lưng vang lên tiếng Mạnh Thanh Hoa gào lớn:
"A Yên! Chờ tớ! Tớ sẽ bù đắp cho cậu!"
Chuyển nhà xong, tôi nghỉ học cả một năm, chỉ ở nhà.
Mấy tháng đầu, đêm nào tôi cũng giật mình tỉnh giấc giữa những cơn ác mộng gào thét.
Mẹ tôi vừa làm việc cực nhọc, vừa chăm sóc tôi.
Dù sau này mọi thứ dần khá lên, dù tôi đã trở lại cuộc sống học đường bình thường, nhưng thỉnh thoảng, ác mộng vẫn tìm đến.
Rồi Kỷ Nguyên xuất hiện.
Ngày nào cậu ấy cũng kiên trì nói với tôi:
"Tống Yên, cậu rất tốt, rất ưu tú."
Dần dần, tôi không còn gặp ác mộng nữa.
Tôi đã thực lòng yêu cậu ấy, thực lòng tin rằng — cậu ấy là sự cứu rỗi mà ông trời ban cho tôi.
Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là để cho tôi hy vọng, rồi lại tàn nhẫn bóp nát nó.
Thậm chí khi làm những chuyện đó, bọn họ vẫn cho rằng mình đứng về phía "chính nghĩa".
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó, chậm rãi nở nụ cười lạnh lẽo:
"Kỷ Nguyên, khai giảng gặp."