12
Tối về đến nhà, tôi vẫn còn có chút chưa hoàn hồn.
Có một khoảnh khắc tôi thấy hối hận.
Tôi tự hỏi tại sao lúc trước tôi không trực tiếp gửi mấy tấm ảnh hở hang qua.
Biết đâu bây giờ Giang Ngôn đã là bạn trai của tôi rồi.
Đang lúc tôi miên man suy nghĩ, chuông cửa reo lên.
Cùng lúc đó, trên điện thoại cũng nhận được hai tin nhắn.
Máy phun kem: [Ăn cơm chưa? Tôi nấu nhiều cơm quá, có muốn sang nhà tôi ăn không?]
[Mở cửa.]
Tôi đi ra mở cửa.
Lộ Trừng nhướng mày: "Cô sao thế? Trông tâm trạng không tốt lắm."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm.
Hỏi ra vấn đề đã làm tôi băn khoăn cả ngày.
"Lộ Trừng, có phải tôi quá vô vị không?"
Nói đến đây, tôi lại có chút muốn khóc.
"Sao tôi lại không học được cách quyến rũ đàn ông chứ?"
Lộ Trừng có chút cạn lời.
Nhưng vẫn dang rộng vòng tay ôm tôi vào lòng, vỗ về.
"Không có, cô rất giỏi quyến rũ người khác."
Tôi: "?"
"Chẳng phải hôm qua cô đã quyến rũ được tôi rồi sao?"
Anh thở dài, buông tôi ra: "Đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa, ăn cơm không? Có muốn sang nhà tôi ăn cơm không?"
Bụng tôi kêu ùng ục.
Tôi khịt mũi: "Muốn.”
13
Mối quan hệ giữa tôi và Lộ Trừng rất kỳ lạ.
Anh luôn mời tôi sang nhà ăn cơm.
Tôi chưa từng từ chối lần nào.
Vì đồ ăn anh nấu thực sự rất ngon.
Nửa tháng nay tôi đã tăng mấy cân liền.
Cái tên Giang Ngôn cũng bị tôi cố tình lãng quên.
Tôi không còn nghĩ đến những chuyện liên quan đến hắn nữa.
Dồn hết tâm trí vào công việc và cuộc sống.
Lộ Trừng luôn gửi tin nhắn cho tôi.
Giống như trước đây tôi thích gửi tin nhắn cho Giang Ngôn vậy.
Nhưng lần nào tôi cũng trả lời.
14
"Hôm nay sườn có hơi mặn không?"
Lộ Trừng vừa gắp thức ăn vào bát tôi vừa nói.
Tôi lắc đầu: "Không đâu, tôi thấy rất ngon."
Điện thoại "ting" một tiếng.
Tôi cầm lên xem.
["Ngôn" gửi lời mời kết bạn.]
"Sao vậy? Chuyện công việc à?"
Lộ Trừng lại múc cho tôi một bát canh đặt cạnh tay.
Tôi lắc đầu: "Không phải."
"Ồ?"
Anh thuận miệng hỏi: "Cái người tên Giang Ngôn đó à?"
"Ừ."
Tôi rất khó hiểu: "Hắn thêm bạn bè với tôi làm gì? Lạ thật."
Lộ Trừng không nói gì nữa.
Tôi không nhận ra sự khác thường của anh, vẫn cứ luyên thuyên.
"Không lẽ hắn chia tay rồi?"
"Vừa chia tay là tìm đến tôi?"
"Đồ cặn bã!"
Cuối cùng Lộ Trừng không kiềm được nữa.
Anh đặt đũa xuống nhìn tôi: "Hứa Ninh, bây giờ em còn thích hắn không?"
Bình thường tôi là người khá hoạt ngôn.
Ăn cơm với Lộ Trừng lâu như vậy.
Cũng đã kể hết chuyện về Giang Ngôn cho anh nghe rồi.
Bị Lộ Trừng hỏi như vậy, tôi mới nhận ra.
Hình như tôi thực sự không còn thích Giang Ngôn nữa rồi.
Lộ Trừng không đợi tôi trả lời.
Anh trực tiếp vòng qua bàn ăn, bóp cằm tôi hôn xuống.
Mà tôi lại không hề muốn chống cự.
Chậm rãi nhắm mắt lại.
Hơi thở nóng rực của Lộ Trừng xâm chiếm lãnh địa của tôi, hôn đến mức tay chân tôi mềm nhũn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/hang-xom-nha-toi-rat-gioi-nau-com/chuong-3.html.]
Một lúc lâu sau anh mới buông tôi ra.
Đỡ lấy sau gáy tôi, bắt tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
"Hứa Ninh, đừng nói là em không thích anh, rõ ràng em rất có cảm giác."
Tôi có chút chột dạ: "Tôi cũng không biết..."
Lộ Trừng không ép tôi, anh xoa mặt tôi.
"Ngoan, em suy nghĩ kỹ đi."
"Về ngủ đi, khi nào nghĩ xong thì lại đến nhà anh ăn cơm."
15
Về đến nhà, tôi vẫn còn ngơ ngác.
Lộ Trừng chu đáo giúp tôi đóng cửa lại.
Tôi xoa xoa cái bụng vẫn còn trống rỗng một nửa, thở dài.
Xem đi, đây chính là kết cục của sự do dự.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Thật ra, tôi cũng không hoàn toàn không có cảm giác với Lộ Trừng.
Nhưng thời gian tôi và anh quen biết không dài.
Hơn nữa, lại còn xảy ra chuyện như vậy.
Tôi không dám đồng ý.
Sợ chỉ là nhất thời kích động.
Có lẽ tôi thật sự cần phải suy nghĩ thật kỹ.
16
Tôi không chấp nhận lời mời kết bạn của Giang Ngôn.
Sau đó hắn cũng không gửi lại nữa.
Điều khiến tôi để tâm hơn là.
Lộ Trừng không còn nhắn tin cho tôi nữa.
Không biết đã là lần thứ mấy trong ngày hôm nay tôi lật đến khung chat với anh.
Tôi thở dài một tiếng.
Sau đó, thành thạo mở phần mềm màu vàng đặt đồ ăn.
Chắc hẳn là đến lúc tôi về đến nhà, đồ ăn cũng gần đến nơi.
Lúc ra khỏi thang máy, tôi thấy cửa nhà Lộ Trừng vẫn còn mở.
Anh đang ở ngoài cửa sắp xếp giày.
Tôi nghĩ một lát rồi bước tới: "Lộ Trừng..."
Tôi còn chưa kịp nói gì.
Đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa sau lưng anh.
Trong lòng căng thẳng, tôi quay đầu bỏ đi ngay, sau đó nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa.
Vẻ mặt Lộ Trừng ngơ ngác.
Quay đầu nhìn một cái rồi vội vàng đi theo.
"Ninh Ninh, em nghe anh nói..."
"Bịch" một tiếng, cửa đóng sầm lại.
Lộ Trừng bị tôi chặn bên ngoài.
Tôi sờ lên n.g.ự.c mình chỉ cảm thấy nghẹn khuất.
Lý trí nói với tôi, người phụ nữ đó và Lộ Trừng hẳn là không có gì.
Dù có gì cũng không đến lượt tôi quản.
Chúng tôi chỉ có chút mập mờ mà thôi.
Anh lại chưa nói thích tôi.
Chỉ cần lớp giấy mỏng đó vẫn còn, tôi không có tư cách chất vấn.
Nhưng sự thật là tôi thật sự có chút tức giận.
Lộ Trừng ở bên ngoài gõ cửa: "Ninh Ninh, không phải như em nghĩ đâu. Cô ấy là chị gái anh, là chị ruột của anh!!!"
"Em tin anh đi!!!"
Tôi hít một hơi thật sâu mở cửa ra: "Thật sao?"
"Thật mà."
Lộ Trừng làm động tác thề thốt: "Anh thật sự không lừa em."
Tôi cảm thấy anh hẳn là không nói dối.
Thế là gật đầu: "Tôi biết rồi."
Lộ Trừng nhìn tôi với vẻ mong đợi: "Em vừa nãy tìm anh là muốn nói chuyện gì?"
"Không có gì..."
Chị gái của Lộ Trừng từ phía sau thò đầu ra: "Thằng nhóc, giải thích rõ chưa?"
17
Tôi ngồi cạnh Lộ Trừng.
Chị gái của Lộ Trừng là Lộ Oánh, ngồi đối diện chúng tôi.
"Lộ Trừng, đây là hàng xóm của em phải không? Không giới thiệu một chút sao?"
Lộ Trừng nhìn tôi: "Chị, đây là hàng xóm của em..."
"Cũng là bạn gái còn chưa theo đuổi được."
Mặt tôi thoáng chốc đỏ bừng: "Anh nói linh tinh gì đấy?!”
Lộ Oánh cười khúc khích không nói gì, vẻ mặt như thể "chị đã bắt thóp được hai đứa rồi nhé".
Lộ Trừng thì lại nghiêm túc: "Hứa Ninh, anh thích em."
Lời tỏ tình đột ngột của anh khiến tôi trở tay không kịp.
"Anh anh anh..."
Lộ Oánh khẽ ho một tiếng: "Thôi nào, chị còn có việc ở công ty, đi trước đây, hai người cứ từ từ mà nói chuyện."