Hai Anh Chồng Từ Địa Phủ - Chương 21
Cập nhật lúc: 2025-04-25 14:00:01
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong trung tâm thương mại, Bạch một đường đi theo Dao Liên mua đồ cho cô, bất cứ món hàng nào cô nhìn quá một phút đều được hắn mua lại mà không cần hỏi giá.
"Anh Bạch, cái túi này nhìn đẹp không?" Dao Liên cầm chiếc túi da hiệu Hermes giá mười năm nghìn đô cho Bạch xem.
"Mua lại đi"
"Bạch, anh thấy chiếc váy này thế nào?"
"Đẹp, mua đi"
"Bạch, em mua bộ trang sắc này được không?"
"Ngọc Phỉ Thúy rất tốt cho khí vận, mua đi"
"Bạch, chúng ta đi tiếp thôi"
"Nãy em ấy có nhìn một chiếc trâm ngọc, phiền cô gói lại cho tôi"
Bạch nói xong liền rút thẻ thanh toán, chỉ trong hai tiếng đồ hồ mà hắn đã tiêu gần một triệu đô, đồ trong tay cũng nhiều đến gần chục túi lớn nhỏ với đủ các thương hiệu xa xỉ khác nhau.
Lần đầu đi theo con gái đi mua sắm khiến hắn cảm nhận được một sự mệt mỏi, giờ hắn hiểu vì sao A Tà mỗi khi ra ngoài mua đồ với Dương Lệ về lại thở dài nằm một chỗ rồi.
Cơ bản là mất sức, trung tâm thương mại này chỉ cần đi nửa tiếng là hết, nhưng có những cửa hàng hắn đi qua năm lần liên tiếp, việc đứng chờ Dao Liên chọn đồ mất vài chục phút đã thành việc thường.
Nhưng tất cả đều đáng khi cô cười vui vẻ, Dao Liên đi phía trước vừa đi vừa ngâm nga hát, cô như một chú chim nhỏ nhảy chân sáo khiến dáng vẻ đáng yêu càng tăng thêm.
Đây là dáng vẻ mà hắn sẽ không thấy được ở Dương Lệ, cô nàng kia ngoài ở nhà sẽ đôi khi dễ tính nói cười ra thì bên ngoài hệt như khối băng. Nhất là lúc bày mưu hại người, khi nghe kế hoạch diệt Sở gia của cô mà Bạch cũng thầm mặc niệm cho Lam Vân sẵn rồi.
"Mà hình như chỉ khi đi cùng mình thì cô ấy mới lạnh lùng thì phải, đi với Hắc và A Tà cô ấy nhìn vui tươi lắm mà" Bạch tự nói, tự khó hiểu.
Dao Liên lúc này lại ghé vào một cửa hàng, nhưng không phải mua đồ mỹ phẩm, quần áo hay trang sức mà mua rất nhiều đồ ăn vặt từ: bim bim, rong biển, khoai tây chiên...
"Em mua nhiều vậy làm gì, tối không lên ăn nhiều đồ như này đâu" Bạch khẽ nói rồi thanh toán.
Nhưng Dao Liên lại cười cười đáp: "Em mua cho chị Dương Lệ, anh quên chị ấy bảo mua đồ ăn vặt về cho chị ấy rồi sao"
Bạch sực nhớ ra việc này, hắn vậy mà quên mất mua đồ cho Dương Lệ, thầm nghĩ may mà Dao Liên nhớ chứ không lát về bà cô kia hỏi lại không có thì chắc hắn sẽ bị băm ra mất.
Uy lực của Diệt Hồn Tiên hắn đã được thử qua, đời này sẽ không bao giờ thử lại lần nữa!
"Em còn muốn mua gì không?"
"Không ạ, chúng ta về đi"
"Vậy em ra ngoài đợi, anh đi lấy xe"
Dao Liên khẽ dạ một tiếng, cả hai ra khỏi trung tâm thương mại đã là hơn mười giờ tối, bên ngoài đường vẫn rất đông đúc, Bạch vừa rời đi thì một đám thanh niên đã tới gần Dao Liên.
"Mỹ nữ, sao em lại đứng một mình ở đây vậy"
Tên đi đầu buông lời, khẽ cười tiến gần đến cô, mà mấy tên khác cũng vây quanh không ngừng cười đùa, đưa tay động chạm.
Dao Liên vội xua tay muốn đổi bọn họ đi, cô nhìn ra đám này là bọn công tử bột chuyên đi khắp nơi trêu ghẹo con gái, ở Tân Hải này hàng ngày không thiếu những cô gái trẻ bị những người này tán tỉnh chơi đùa.
"Cô em xinh đẹp, muốn đi chơi với bọn anh không?"
Một gã da ngăm đen trầm giọng nói, dáng vẻ cao lớn của hắn đứng sau Dao Liên hệt như người khổng lồ, bàn tay thô ráp chạm nhẹ lên vai cô khiến Dao Liên run lên vội tránh lé.
"Em...em không muốn, các anh mau đi đi"
"Hahaha em chắc đang đợi tên bạn trai kia đúng không, thôi đi chơi với bọn anh đi, tên đó làm sao bằng bọn anh được"
Một tên khác lên tiếng, Dao Liên đang định quay trở lại trung tâm thương mại thì đột nhiên tay bị nắm chặt, một tên mặc áo kẻ hoa đã vặn ngược tay cô ra sau, nụ cười dâm đãng nói: "Hàng ngon như vậy sao có thể thoát khỏi bọn anh được, cô em ngoan ngoãn đi rồi anh đây sẽ cho em lên tiên luôn"
"Anh làm gì vậy, mau thả tôi ra!"
Dao Liên hét lên muốn kêu cứu, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì đã bị một kẻ bóp miệng, hắn hiện ra vẻ tàn nhẫn khi đổ một viên thuốc nhét vào miệng cô.
"Em muốn kêu thì kêu đi, sẽ chả ai dám cứu em đâu"
"Anh đã cho tôi uống thuốc gì!?"
Dao Liên kinh hoàng sợ hãi, cô vội la lên kêu cứu, nhưng tuyệt nhiên không một ai đi đường hay gần đó dám lại gần can thiệp, họ nhìn thấy những chiếc xe sang ở đó thì hiểu đây là đám công tử nhà giàu.
Ở Tân Hải này sự chênh lệch về giai cấp là quá lớn, người dân thường làm gì dám chống lại những gia tộc giàu có đó. Ngay cả luật pháp cũng do người của các đại gia tộc nắm giữ, bảo vệ lợi ích của giai cấp thống trị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/hai-anh-chong-tu-dia-phu/chuong-21.html.]
Từng có không ít người đứng lên chống lại việc này, nhưng kết quả đều bị sát hại một cách dã man, ngay cả người thân hay bạn bè của người đó đều bị tấn công đến mất mạng.
Vậy lên không có ai dám chống lại nữa, trên đường thấy cảnh như này cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ mà thôi.
"Tội nghiệp cô gái kia, rơi vào tay đám người đó thì sống không bằng c.h.ế.t á"
"Nhìn chiếc xe kia đi, trên đó có gia huy của Lâm gia, chắc lại là hội tam thiếu gia Lâm Ngạn rồi"
"Haiz! Lâm Ngạn, ai dám chống lại chứ, cô bé kia sợ đời này khó sống rồi."
"Trở thành đồ chơi cho Lâm Ngạn, ở Tân Hải này không biết bao cô gái tự tử sau một đêm bị hắn ta bắt rồi"
Nghe được những lời bàn tán xung quanh mà Dao Liên dần tuyệt vọng, cô thân là người ở Tân Hải làm sao không biết danh tiếng của Lâm Ngạn, cậu ấm được cưng chiều nhất của Lâm gia cơ chứ.
Nổi tiếng bởi những sự việc gây chấn động Tân Hải, ở thành phố này phải có ngàn cô gái qua tay hắn ta, bị hắn chơi đùa đến sống dở c.h.ế.t dở.
Nhưng có ai làm gì được hắn khi sau lưng là Lâm gia, gia tộc giàu có và mạnh nhất Tân Hải. Vậy lên sau mỗi lần hại một cô gái xong hắn đều ung dung về nhà, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Haha cô em chắc cũng biết anh nhỉ, ngoan ngoãn hầu hạ anh đêm nay, sáng mai anh sẽ đưa em về nhà nguyên vẹn mà, thậm chí còn thưởng cho em rất nhiều tiền" Lâm Ngạn lại gần vuốt tóc Dao Liên, hắn là người đầu tiên mở lời đầu tiên với cô.
Vẻ ngoài của hắn vô cùng đẹp trai, đôi mắt như ngọc, ngũ quan như tượng điêu khắc, cả người toả ra khí chất phong lưu tài hoa, mỗi cái nhìn hay lời nói đều thể hiện sự cao sang và kiêu ngạo của bản thân.
Hắn quả thực có tiền vốn để kiêu ngạo, vì bản thân sinh ra đã hơn xa người khác. Vậy lên từ nhỏ đến lớn hắn đều coi những người thân phận thấp hơn là đồ chơi, và đã là đồ chơi thì phải để hắn sử dụng.
"Cô em xinh đẹp, em có thấy nóng không nhỉ?" Hắn khẽ mỉm đưa tay vuốt nhẹ gò má Dao Liên.
Cô nghe mà nghĩ đến viên thuốc vừa rồi, quả thực từ khi uống xong cả người cô nóng rực, tâm trí dần trở lên mơ hồ, ánh mắt mờ đi, hai chân run run không đứng vững như sắp ngã.
"Anh...anh đã cho tôi uống cái gì?"
"Không có gì, chỉ là một viên thuốc kích thích cho đêm nay mà thôi"
Dao Liên như rơi vào bóng tối, cô không muốn, cô không muốn trở thành đồ chơi cho Lâm Ngạn đâu, cô không muốn cuộc sống của mình cứ thế kết thúc trong tay tên bệnh hoạn này.
"Anh, xin anh tha cho em đi mà..em..em còn gia đình"
Cô khẽ giọng cầu xin, nhưng đáp lại cô là nụ cười đầy tà ác của Lâm Ngạn, hắn ghé sát tai Dao Liên khẽ nói: "Lát em sẽ được cầu xin anh mà thôi, đồ chơi à!"
"Hahaha đưa cô bé này đi" Hắn ra lệnh cho tên da ngăm, gã to con này lập tức bế Dao Liên lên đưa vào trong xe.
Dao Liên lúc này đã ngất lịm đi, cô không còn sức mà phản kháng, chỉ là chút tỉnh táo cuối cùng nhớ tới Bạch mà rơi lệ.
Cô muốn gặp Bạch, cô không ngờ hôm nay lại phải kết thúc cuộc đời ở đây. Ngày mai cô có về được thì vết thương để lại sẽ theo cô cả đời, rồi sẽ giống những cô gái kia đi tìm cái c.h.ế.t mà giải thoát.
"Đại ca, đưa con bé này đi đâu giờ?"
"Haha về nhà ta đi, đêm nay ta sẽ gọi thêm hai thằng bạn nữa cùng thưởng thức"
Mấy chiếc xe lái đi khỏi đó, người dân xung quanh nhìn theo mà ai cũng thở dài tiếc nuối, có người khi thấy Bạch đi ra mà tiến đến vỗ vai an ủi.
Dù sao người mình yêu bị bắt ngay trước mặt thì mấy ai chịu nổi, nhưng dưới cái nhìn bọn họ thì Bạch cũng chỉ giống mấy chàng trai khác, đều cam chịu bất lực nhìn theo mà thôi.
"Anh bạn à, chia buồn với cậu"
"Cố lên, mọi chuyện sẽ ổn thôi"
Vài người nói muốn an ủi Bạch, họ sợ người thanh niên này sẽ không chịu được đả kích, bí quá hóa liều mà làm ra chuyện ngu ngốc, đến khi đó lại thêm một bi kịch xảy ra thì quá đáng tiếc.
Nhưng khác với suy nghĩ của mọi người thì Bạch bình tĩnh lắm, hắn đối với việc này chỉ hơi bất ngờ, không ngờ lại có kẻ dám bắt người của hắn mà thôi.
Hắn nghe đám người bàn tán thì cũng biết lai lịch tên kia không tầm thường, thực ra trước khi đến đây du lịch thì Dương Lệ đã điều tra toàn bộ thế lực lớn nhỏ hết rồi, Lâm gia lực lượng như nào hắn đều biết rõ.
Cứu Dao Liên với hắn không khó, vừa lên xe chuẩn bị đi thì Dương Lệ gọi điện đến, giọng hờn dỗi trách hắn sao muộn rồi chưa mua đồ ăn vặt về cho cô.
Nhưng khi nghe tin Dao Liên bị bắt thì Dương Lệ liền đổi giọng ngạc nhiên, vì có Bạch ở đây mà cô em kia vẫn bị đưa đi thì thật không giống tác phong hành sự của anh cho lắm.
"Tôi bây giờ chuẩn bị đi cứu cô ấy, đồ ăn vặt của cô chắc phải mai mua rồi"
"Khoan đã, náo nhiệt như vậy sao thiếu tôi được, đợi chút tôi và Hắc đến ngay"
"Này, đừng có gây động tĩnh lớn quá đó" Bạch dặn dò.
Nhưng hắn đâu có biết ở villa lúc này, đứng quanh Dương Lệ chính là toàn bộ quỷ hồn trung cấp, Quỷ Môn Quan bên ngoài toả ra âm u khí tức, từ bên trong từng bóng người đi ra.
"Mọi người, đêm nay đại náo Tân Hải nào!" Dương Lệ khẽ cười, sát khí toả ra kinh người.