Duyên Kiếp Hoa Rơi, Tình Đời Như Nước - Phần 1

Cập nhật lúc: 2025-04-23 18:09:24
Lượt xem: 304

1

Ta nhất thời không biết phản ứng ra sao, đành khép cửa lại chặt hơn, tựa người vào cánh cửa mà thở dốc, đầu đau như búa bổ.

Thật kỳ quái. Rõ ràng ta đã cố ý tránh né hắn, cớ sao vẫn gặp được Yến Bắc Lộ?

Bên ngoài lại vang lên tiếng gọi quen thuộc — là giọng của Trương thúc, vị hàng xóm sống cách vách:

“Lâm đại phu, cô có trong đó không?”

Nghe được tiếng người thân quen, ta liền mở hé cửa, nhẹ giọng hỏi:

“Trương thúc? Sao thúc lại ở đây?”

Trương thúc thở dài một hơi rồi đáp:

“Ôi chao, Thanh Dao, hôm nay ta cùng cô cháu lên núi hái thuốc. Trên đường về lại thấy tiểu tử này nằm co quắp bên vệ cỏ, bộ dạng thật đáng thương. Lúc ta lại gần thì thấy nó còn thở. Cô cháu ta nói rằng: ‘Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa’, cho nên ta không dám chậm trễ, lập tức mang đến nhờ cô xem giúp.”

Vừa nói, ông vừa chỉ về phía nam nhân đang tựa vào tường. Hắn toàn thân lấm lem bùn đất, nhưng gương mặt tuấn tú kia vẫn khó mà che giấu được.

“Thanh Dao, cô thấy… còn có thể cứu được không?”

Ta đưa tay ôm trán, thở dài bất lực:

“Thúc, thúc phụ nhân, lần sau đừng nhặt người bên đường nữa. Nhất là loại nam tử không rõ lai lịch thế này.”

Thím Trương bước lên phía trước, nhìn kỹ nam nhân rồi nhỏ giọng nói:

“Thanh Dao, ta thấy tiểu tử này tuấn tú, phong thần phi phàm, nếu c.h.ế.t thế này thì thật đáng tiếc.” Rồi bà nghiêng đầu ghé tai ta, thì thầm: “Ài, thật ra hồi trẻ ta rất phong lưu, ta thích kiểu nam nhân như vậy đấy.”

Ta cười khổ trong lòng:

“Cô ơi, cảm tạ lòng tốt của cô, nhưng dung mạo là thứ dễ mê hoặc lòng người nhất.”

Ta lại liếc nhìn nam tử đang dựa sát tường — đúng là Yến Bắc Lộ. Gương mặt hắn tiều tụy vô cùng, chẳng khác gì người hấp hối, khiến ta không khỏi lạnh sống lưng.

Quay đầu lại, ánh mắt ta rơi vào bốn chữ to trên tấm biển gỗ: “Lương y như từ mẫu.”

Ta trầm mặc thật lâu, cuối cùng chỉ có thể gật đầu một cái, để Trương thúc đưa hắn vào.

2

Yến Bắc Lộ vốn là công tử của Hộ Bộ Thượng thư. Thượng thư Yến là bậc đại thần thanh liêm, chính trực, xưa nay không bè cánh, chẳng nhận hối lộ. Khi tiên đế băng hà mà chưa lập thái tử, tam hoàng tử và ngũ hoàng tử — hai vị có thế lực lớn nhất — đồng thời tìm cách lôi kéo Thượng thư Yến về phe mình. Song, lão nhân gia trước sau giữ vững đạo làm quan, thẳng thừng cự tuyệt cả hai.

Mang mối hận trong lòng, tam và ngũ hoàng tử cấu kết với gian thần trong triều, dàn dựng chứng cứ vu hãm Thượng thư Yến nhận hối lộ, cấu kết ngoại bang. Cuối cùng, ông bị phán tử hình, gia quyến và thuộc hạ đều bị đày đến Thanh Châu.

Không ngờ, Lục hoàng tử vốn luôn tỏ vẻ khiêm cung lại là người thuận lợi kế vị. Sau khi đăng cơ, tân hoàng điều tra lại án cũ, rửa sạch oan khuất cho nhà họ Yến, ban chiếu chỉ thả Yến Bắc Lộ khỏi cảnh lưu đày.

Những năm ở Thanh Châu, Yến công tử chịu đủ khổ cực, thân thể tàn tạ, người thân ly tán. Sau khi được giải oan, chàng một mình cuốc bộ hồi kinh, mong khôi phục danh dự gia môn.

Kiếp trước, ta lên núi hái dược, bắt gặp chàng ngất nơi ven đường, một cánh tay gần như tàn phế. Ta đưa chàng về dưỡng thương, ngày ngày săn sóc. Dẫu thân hình tiều tụy, nhưng dung mạo tuấn lãng, cốt cách bất phàm, khiến ta trong lòng ngẩn ngơ. Khi ấy, ta nghĩ, có thể gặp được người như chàng, thật là tạo hóa ưu ái.

Chàng ít lời, ánh mắt luôn hướng về xa xăm, tựa như chẳng thuộc về nhân gian. Song, ta lại say mê sự yên tĩnh ấy.

Chàng đôi lúc giúp ta thu dọn sách thuốc, buộc lại tóc khi ta bận rộn, mỗi độ xuân về hái một cành đào trao tay. Một lần, hai chúng ta đối ẩm dưới ánh trăng, uống đến ba chung, chàng nhìn ta, nhẹ giọng hỏi:

“Ngươi… muốn có được điều gì?”

Dưới ánh trăng, y phục chàng là sắc xanh trầm, dung nhan lạnh lùng bỗng nhu hòa. Ta ngẩn ngơ đáp:

“Hay là… chúng ta kết duyên tơ hồng?”

Lời vừa thốt ra, ta hối hận, vội vàng chữa lại:

“Ta say rồi, cứ xem như ta chưa nói gì.”

Nhưng chàng chỉ đáp một chữ:

“Được.”

Ta tưởng rằng, mình đã có vị trí trong lòng chàng.

Sau này, chàng dự khoa cử, đỗ Trạng Nguyên như mong đợi. Chàng bảo không thích phô trương, lễ cưới đơn sơ, ta được rước về phủ bằng một chiếc kiệu nhỏ.

Ta ngỡ đó là khởi đầu cho một đời hạnh phúc. Biết thân thể chàng yếu nhược, ta tự tay sắc thuốc, nấu ăn mỗi bữa. Chàng thường quên giờ vì công vụ, ta cầm hộp cơm đứng chờ trước thư phòng.

Ta học lễ nghi, ăn mặc đoan trang, gắng trở thành một thê tử xứng danh phu nhân Tể tướng. Nhưng ánh mắt chàng luôn lạnh nhạt. Ta đưa thuốc, chàng bảo đã có dược phòng riêng. Ta cố làm tròn bổn phận hiền thê, chàng lại mỉa mai:

“Nàng đang học theo lối sống của một phu nhân quê mùa à?”

Ta nghiên cứu y lý, chàng trách ta vượt bổn phận.

Ta bắt đầu nghi hoặc: năm xưa lời “Được” ấy, là thật hay lời trong men say?

Song cũng có lúc, chàng dịu dàng vẽ mày cho ta, nấu canh cho ta, chỉnh áo giúp ta… khiến ta nghĩ, có lẽ trái tim chàng dần có bóng hình ta.

Mãi cho đến một đêm, chàng say rượu, ôm chặt ta thì thầm:

“Thanh Nhi… Thanh Nhi… ta nhớ nàng…”

Lần đầu tiên chàng gọi tên ta tha thiết như thế. Trước nay, chàng chỉ gọi “Thanh Dao”. Ta từng hy vọng được gọi là “thê tử”, nhưng chàng lại nói:

“Đó chỉ là một danh xưng, không trọng yếu.”

Ta tưởng mình đã bước được vào tâm chàng, nên càng yêu càng lụy.

Sáng hôm sau, chàng trở về dáng vẻ lãnh đạm như cũ, như thể đêm qua chỉ là mộng.

Một ngày nọ, ta bước vào thư phòng, thấy trên án thư là một bức thư chưa gửi:

"Ngọc Tĩnh tỷ, ta cảm tạ thư tỷ...

Ta ngắm trời lúc sớm, ngắm mây lúc chiều, nhớ tỷ khi hành trình, khi nghỉ ngơi…

Mong người như sao, ta như nguyệt, đêm đêm cùng rực sáng.

Xúc xắc này chứa đầy đậu đỏ. Tỷ có hiểu tình ý sâu nặng của ta chăng?"

Mỗi câu, mỗi chữ đều đượm tình… nhưng không phải dành cho ta. Người nhận là La Ngọc Tĩnh.

Ta mới vỡ lẽ: chàng không vô tình. Chỉ là, trái tim chàng chưa từng hướng về ta.

Chuyện xưa người truyền tai: Yến Bắc Lộ và La Ngọc Tĩnh — con gái tướng quân La — là thanh mai trúc mã. Ngày nhà họ Yến gặp họa, Ngọc Tĩnh theo phụ thân ra biên ải, từ đó đôi ngã phân ly.

Tướng quân La sau này tử trận, Ngọc Tĩnh thống lĩnh đại quân, vượt sa mạc đoạt lại Cửu Châu. Khi nàng hồi kinh, Yến Bắc Lộ gặp lại người xưa nơi yến tiệc do thánh thượng thiết đãi. Tình cũ chưa nguôi, chàng thổ lộ nỗi tương tư bao năm chôn giấu.

Nhưng Ngọc Tĩnh chỉ nhàn nhạt đáp:

“Thừa tướng, thê tử ngài vẫn đang chờ ngài ở phủ.”

Thì ra… "Thanh Nhi" kia, không phải là ta… mà là “Tĩnh Nhi”.

Chàng phát hiện ta đọc thư, giận dữ xô ta ngã vào bàn, đau đến rớm lệ. Nhưng chàng chỉ lo thu lại thư từ, chẳng buồn nhìn ta lấy một cái.

Ta hỏi: “Vì sao cưới ta nếu trong lòng đã có người khác?”

Chàng lạnh lùng:

“Nếu không vì ân tình, ta đã chẳng cưới nàng. Ngọc Tĩnh không muốn kết hôn. Ta đã lấy nàng rồi, nàng nên hài lòng. Đừng như kẻ điên nữa.”

Kẻ điên…

Ta nhìn chàng, bỗng thấy xa lạ tựa người dưng.

Ta chưa từng cưỡng cầu, chưa từng ép duyên. Cớ sao mọi oán hận đều đổ lên đầu ta?

Ta, Lâm Thanh Dao, thà đ.â.m đầu vào tường cũng không quay đầu. Nếu đã không được yêu, ta tình nguyện buông tay.

Ta viết hưu thư, mong được đoạn tuyệt.

Chàng xé nát thư, lạnh lùng nói:

“Nàng từng ép ta cưới, giờ lại đòi rời đi? Không được! Nàng chỉ cần làm một thê tử ngoan hiền, đừng vọng tưởng ly khai.”

Chàng sai người nhốt ta vào một viện nhỏ, cắt đứt tự do, phong tỏa mọi liên lạc.

Cuối cùng, ta không còn sức gắng gượng. Ta lựa một đêm trăng mờ, uống cạn chén thuốc độc, đoạn tuyệt trần duyên.

3

Nay đối diện người nam tử trước mắt, ta chẳng còn đường lui, đành cắn răng chịu đựng, cẩn thận chữa trị vết thương cho y. Đến khi xong việc, trời đã nhá nhem tối. Vợ chồng lão Trương tuổi tác đã cao, chẳng tiện thức khuya, liền cáo từ về phủ trước. Ta đóng chặt cửa y quán, định bụng nghỉ ngơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/duyen-kiep-hoa-roi-tinh-doi-nhu-nuoc/phan-1.html.]

Chẳng ngờ Yến Bắc Lộ đã tỉnh giấc từ lâu, ánh mắt chẳng rời khỏi ta, như thể e rằng ta sẽ tan biến bất cứ lúc nào.

"Vết thương ta đã băng bó xong, ngày mai ngươi có thể rời đi rồi." Nói đoạn, ta chẳng buồn để ý đến nam tử đang nằm trên ghế dài nơi sân trước, cứ thế thẳng lối ra hậu viện, lên giường, thổi tắt đèn mà ngủ.

Đêm ấy, giấc ngủ chẳng an yên. Trong mộng, ta như quay về tiểu viện xưa, nơi chẳng ai ngó ngàng, chẳng có chốn dung thân.

Tiếng gõ cửa đánh thức ta khỏi cơn mộng mị, bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc: "Thanh Dao, nàng tỉnh chưa? Ta đã chuẩn bị cơm nước xong rồi, mau ra ăn một chút."

Ta mở cửa, bắt gặp y đang bưng chén bát từ trong bếp ra, nở nụ cười như gió xuân, mời ta dùng bữa.

"Chẳng phải ta đã ngươi nên rời đi rồi sao?"

Y trao ta một bát cháo, dịu giọng nói: "Thanh Dao cứu ta một mạng, ta ắt phải hồi báo."

Ta nhấp một miếng cháo, nhàn nhạt nói: "Chớ gọi ta là Thanh Dao, chúng ta chẳng thân thiết đến mức ấy. Gọi ta là Lâm đại phu là được. Còn nữa, nếu muốn cảm ơn, hãy cảm ơn lão Trương và thím Trương, họ là người phát hiện ngươi, cũng là người đưa ngươi về đây, chẳng phải ta."

Y khẽ chau mày: "Nhưng... nếu không có nàng chữa trị, thương thế của ta đã chẳng hồi phục được nhanh như vậy. Người ta nên cảm tạ nhất, vẫn là nàng."

Ta đặt bát xuống bàn, giọng nói lạnh như sương mai: "Nếu thật lòng muốn cảm ơn, thì hãy trả tiền thuốc cùng chi phí chữa trị cho ta. Cộng lại là mười lạng hai xu."

Y thoáng ngẩn người, tựa hồ nghẹn lời, nhất thời im lặng.

"Sao? Không có ngân lượng để trả sao?" Ta hỏi thẳng, chẳng vòng vo.

Y khẽ cúi đầu, ánh mắt mang vẻ bất lực. Quả nhiên, ta đã đoán đúng. Y mới vào kinh thành, lại long đong khắp nơi, làm gì có bạc?

"Không thể trả thì làm việc trả nợ đi. Một tháng coi như xong."

Tháng sau, khoa cử diễn ra. Khi ấy, mỗi người một chí hướng, y lên đường bái bảng, còn ta thì tiếp tục giữ y quán của mình.

"Đương quy, thương truật thì nghiền thành bột. Mẫu đơn, ngải cứu mang ra phơi nắng. À, nhớ giặt sạch vải và m.á.u từ vết thương hôm qua nữa nhé."

Y thở dài: "Nhưng ta vẫn còn thương tích."

"Bị thương thì đã sao? Tay chân đầy đủ, chẳng lẽ muốn dùng thân báo đáp ta? Hay muốn ăn không ở không?"

Kiếp trước, ta từng thương tiếc y, chẳng nỡ để y lao lực. Nhưng đời này, ta cần gì phải tử tế với người từng khiến ta đau lòng?

"Ta, ta không có ý đó..." Y lắp bắp, vẻ mặt khó xử.

Ta chẳng buồn đáp lời, chỉ nói: "Mau làm đi, y quán sắp mở cửa rồi."

Khi bước đi, ta bỗng quay đầu lại, khẽ cười: "Phải rồi."

Y ngẩng lên, ánh mắt lộ rõ tia hy vọng: "Cháo... bị cháy rồi, khó ăn lắm."

Thấy sắc mặt y sượng sùng, ta chẳng bận tâm, xoay người bước đi.

Y níu tay áo ta, hỏi: "Nàng định đi đâu?"

Câu hỏi ấy... ta từng hỏi y ở kiếp trước. Khi ấy, ánh mắt y là sự hờ hững, nét mặt đầy chán ghét.

Nay, thấy bộ dạng lấy lòng kia, ta chỉ thấy buồn cười.

"Liên quan gì đến ngươi?"

Ta mang theo hộp thuốc, đi tới nhà Trương cô nương nơi hẻm Lục Huệ. Chồng cô ấy vừa mất nơi chiến trường, để lại cô ấy và đứa con trai bảy tuổi tên A Bảo.

Kiếp trước, ta đóng cửa y quán để chăm sóc Yến Bắc Lộ, chẳng ngờ bỏ lỡ chuyện Trương cô nương sinh nở khó khăn, suýt mất cả mẹ lẫn con. Dù giữ được tính mạng, cô ấy lại sinh bệnh, cả đời chỉ có thể dựa vào thuốc thang.

Đời này, sống lại chẳng dễ, ta không thể vì Yến Bắc Lộ mà bỏ mặc hết thảy.

4

Thực ra, Yến Bắc Lộ hiện làm tạp dịch trong y quán của ta—chẻ củi, nghiền dược, nấu cơm, giặt y phục, đun trà, gánh nước… Hắn một lòng siêng năng, không ngại nặng nhọc, vậy cớ chi ta phải ngăn cản?

Diện mạo hắn anh tuấn, phong thái trầm ổn, dẫn đến không ít nữ tử lui tới y quán, giả vờ bệnh chỉ để được thấy mặt hắn. Hiếm khi y quán đông khách đến vậy, ngân lượng thu về cũng dồi dào hơn, khiến ta chẳng kìm được mà khẽ cong khóe môi.

Đêm đó, hắn bưng cháo đến trước mặt ta, cười nói:

“Thanh Dao, nếm thử cháo cá do ta nấu xem sao.”

Từ hôm ấy, tay nghề nấu nướng của hắn dần tiến bộ, không còn làm khê cháo hay cháy nồi như thuở ban đầu.

“Ta đã nói rồi, đừng gọi ta là Thanh Dao, giữa chúng ta chưa đủ thân thiết. Cứ gọi là Lâm đại phu là được.”

“Vì sao? Mọi người đều có thể gần gũi với nàng, sao riêng ta lại phải giữ khoảng cách đến thế?”

Ở kiếp trước, hắn chưa từng gọi tên ta một cách thân mật, thậm chí khi ta lại gần, còn lộ vẻ chán ghét, xa cách. Còn nay, chỉ cần hắn cất tiếng “Thanh Dao”, trong lòng ta đã trỗi dậy cảm giác khó tả—nửa ghê tởm, nửa giễu cợt.

Khi xưa ta từng chăm sóc hắn chu đáo, nhưng đáp lại chỉ là cái nhìn lạnh lẽo và lời từ chối phũ phàng.

Ta biết hắn thích ăn cháo cá, liền tự học cách nấu. Hắn chỉ hờ hững nói:

“Đừng làm thế nữa, ta không thích.”

Lúc này đây, đối diện với ánh mắt đầy bi thương và thất vọng của hắn, ta chỉ khẽ liếc qua:

“Đừng làm thế nữa, ta không thích.”

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ dồn dập.

“Lâm đại phu! Lâm đại phu có đó không?”

Nghe giọng nói vội vã, ta đặt đũa xuống, ra sân trước mở cửa. Dưới ánh đèn lờ mờ, thấy một nam tử dáng cao gầy. Hắn ôm quyền, vội nói:

“Lâm đại phu, phu nhân Trương ở ngõ Lục Huệ sắp sinh, tình hình nguy cấp, xin cô lên ngựa theo ta ngay!”

Lần trước ta đã dự đoán thím ấy sẽ lâm bồn trong vài ngày, không ngờ lại đến sớm thế này.

Ta ôm lấy hòm thuốc, vừa ra khỏi cửa thì hắn đã vươn tay vòng qua lưng ta, nhanh nhẹn đỡ ta lên ngựa.

“Thứ lỗi Lâm đại phu, việc khẩn cấp, không thể chần chừ.”

“Không sao,” ta đáp gọn, “mau lên đường.”

Ngựa lao vút đi, thân thể ta lảo đảo theo từng nhịp. Một đôi tay rắn chắc lập tức vòng lấy eo ta từ phía sau:

“Lâm đại phu, ngồi vững, ta tăng tốc đây.”

Chẳng mấy chốc đã đến ngõ Lục Huệ. Hắn đỡ ta xuống ngựa, ta vội vã đi vào trong.

Thằng bé A Bảo vừa trông thấy ta đã òa khóc:

“Thanh Dao tỷ! Cuối cùng tỷ cũng tới!”

“Mẫu thân ngươi thế nào rồi?”

“Mẹ ta… mới ngất đi…”

Ta đẩy cửa vào, thấy sắc mặt phu nhân Trương trắng bệch, mồ hôi vã ra như tắm. Ta vội tiêm châm cứu, giúp nàng dần tỉnh lại. Vị trí thai nhi có chút lệch, chỉ đành cố hết sức để điều chỉnh.

May thay, nhờ đến kịp lúc nên mẹ tròn con vuông. Sau khi an bài xong cho A Bảo vào thăm mẫu thân, ta mới thấy mệt rã rời. Chắc do chưa dùng bữa, chân tay ta lảo đảo. Vừa chực ngã, một đôi tay vững vàng đỡ lấy ta.

“Lâm đại phu, cô ổn chứ?”

Ta ngẩng đầu nhìn người vừa đỡ mình, dưới ánh trăng lờ mờ, hắn có lông mày tuấn tú, mắt sáng như sao trời, khiến cả gương mặt càng thêm xuất chúng, thậm chí còn hơn cả Yến Bắc Lộ.

“Ta không sao, chỉ hơi mệt một chút thôi.”

Hắn dìu ta ngồi xuống cạnh vách tường, lấy từ tay áo ra một túi bánh ngọt:

“Cô ăn chút lót dạ. Thật xin lỗi vì đã khiến cô vất vả.”

Tiểu Bạch—con chó của bà Trương—thấy ta liền nằm phục dưới chân, đôi mắt ướt nhòe như van nài. Ta đưa cho nó nửa cái bánh. Cả ta và hắn đều ăn rất nhanh.

Vuốt ve lưng Tiểu Bạch, ta hỏi:

“Bánh ngon thật, mua ở đâu vậy?”

“Cư Phương Trai.”

“À phải rồi, ta vẫn chưa biết quý danh công tử?”

Hắn ngồi xuống bên ta, đáp:

“Gọi ta là Thanh Dương. Ta là bằng hữu của Trương huynh. Trước lúc đi, huynh ấy đặc biệt dặn dò ta chăm sóc cho phu nhân và A Bảo. Việc hôm nay quá bất ngờ, đành phải vội vàng tìm cô.”

Nói đoạn, hắn nghiêng đầu nhìn ta. Ta đã thiếp đi từ lúc nào, vẫn ôm Tiểu Bạch trong lòng, tựa người vào tường.

Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng đắp áo cho ta, đặt Tiểu Bạch sang một bên, rồi để đầu ta tựa vào vai hắn—lặng lẽ canh giữ cho một đêm yên bình.

Loading...