CỬA HÀNG GIẤY 3 : LỄ HIẾN TRINH NỮ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-02-08 07:18:02
Lượt xem: 405
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5.
Tôi đã bị nhốt hai ngày.
Trong thời gian này, tôi cố gắng triệu hồi linh hồn của cô bé, nhưng không có chút hơi thở nào.
Có thể là do trận pháp hạn chế, cũng có thể là linh hồn của cô bé thật sự đã tan biến.
Mặc dù tôi không thể gọi được linh hồn của cô bé, nhưng tôi có thể cảm nhận được, trong căn nhà này, đã có không chỉ một người chết.
Cái không khí âm u và lạnh lẽo khiến da đầu tôi tê dại, là oán khí không bao giờ tan biến.
Khi sắp c.h.ế.t đói, họ đã thả tôi ra, ném cho tôi một bát cơm thừa để ăn, rồi đứng trong phòng khách nói chuyện nhỏ với nhau: "Dù sao cũng phải thả ra trước đã, c.h.ế.t đói thì càng khó xử hơn!"
"Mẹ ơi, con sợ quá!"
"Sợ gì? Cũng không phải lần đầu, mà hơn nữa, không phải vẫn còn sống đây sao?"
Nghe họ nói chuyện, đôi đũa trong tay tôi dừng lại. Không phải lần đầu? Có nghĩa là, họ đã thực hiện những nghi lễ như thế này nhiều lần rồi.
Thuật pháp này rốt cuộc được dùng để làm gì? Thấy tôi ăn một cách im lặng, hai người đó không quan tâm đến tôi nữa, tự lo việc của họ.
Ăn xong, tôi co mình lại trong kho đồ để nghỉ ngơi. Cơ thể này không phải của tôi, tôi cũng không thể sử dụng bất kỳ pháp thuật nào.
Linh hồn và cơ thể không tương thích, tôi có thể cảm nhận được, cơ thể này đã bắt đầu phân hủy.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Vết thương trên má không còn chảy m.á.u nữa, nhưng không phải là đã lành, chỉ là m.á.u trong cơ thể đã đông lại.
Các vết thương trên người cũng không có vảy, mà có dấu hiệu phân hủy.
Linh hồn của tôi không thể thoát khỏi cơ thể này, trong khi cơ thể lại đang phân hủy. Tôi phải làm gì đó trước khi cơ thể này hoàn toàn hỏng.
Đêm xuống, nghe tiếng phụ nữ và bà lão đã ngủ, tôi nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Không có nhang đèn, tôi chỉ có thể kết ấn triệu hồi quỷ sai.
Nhưng tôi đã thử qua bảy, tám loại pháp thuật mà vẫn không triệu hồi được quỷ sai.
Tôi tập trung kết ấn, đột nhiên, một cái tát đã đánh tôi ngã xuống đất: "Giữa đêm đứng trong sân như quỷ, mày muốn dọa c.h.ế.t tao à?"
Cơ thể này vốn đã yếu ớt, không có chỗ dựa, đầu tôi đập thẳng xuống đất. Cơn đau nhói khiến tôi run rẩy, không thể kiềm chế mà kêu lên.
Người đàn ông nới lỏng cà vạt, như không hả giận, lại đá mạnh vào bụng tôi vài cái: "Đồ xui xẻo, thật là xui xẻo!"
Ông ta lảo đảo đi vào trong nhà, mà ông ta không biết, phía sau ông ta đang có một quỷ hồn.
Quỷ hồn muốn đi theo ông ta vào, nhưng khi đến cửa lại như bị bỏng mà bật ra ngoài.
Tôi chịu đựng cơn đau, cố gắng bò về phía cô bé. Linh hồn sẽ giữ nguyên hình dạng trước khi chết, vì vậy khi người chết, gia đình thường mặc áo quan cho họ, để họ ra đi một cách trang trọng.
Cô bé trông khoảng sáu, bảy tuổi, tình trạng c.h.ế.t khá kinh khủng. Cánh tay bị chặt đứt một đoạn, mặt bị bỏng nặng, sẹo chằng chịt, không biết tại sao, bụng cô bé bị một vết rạch, m.á.u đỏ sẫm nhuộm đầy áo.
Thấy tôi bò về phía cô, cô bé mở to mắt, đôi mắt ngay lập tức ngập nước.
"Chị có thấy em không? Không ai có thể thấy em, em đã lang thang một mình rất lâu."
Tôi gật đầu, cố gắng an ủi cô bé: "Em bị sao vậy? Tại sao lại đi theo ông ta?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/cua-hang-giay-3-le-hien-trinh-nu/chuong-4.html.]
Cô bé suy nghĩ một lúc, ánh mắt từ từ chất chứa hận thù, đôi mắt vô tội bỗng chốc biến thành màu đen hoàn toàn, ngay cả giọng nói cũng trở nên sắc nhọn:
"Em không biết tại sao phải đi theo ông ta, chỉ biết, em muốn gi3t ông ta!"
Nói xong, cô bé lại bay vào cửa, nhưng kết quả vẫn bị đẩy ra ngoài.
Ngôi nhà này thật sự có sức mạnh lớn như vậy, có thể ngăn chặn oan hồn ở bên ngoài.
Cô bé không cam lòng, một lần lại một lần lao vào, mỗi lần va chạm, linh hồn càng trở nên mờ tối.
Tôi sợ linh hồn cô bé sẽ bị tan biến, vội vàng chặn lại: "Em đừng va vào nữa, không vào được đâu, chị có thể giúp em!"
Cô bé cuối cùng cũng hồi phục một chút lý trí, dừng lại.
"Em ra khỏi tiểu khu, đi về phía tây khoảng một ngàn mét sẽ có một con phố thương mại, ở giữa con phố thương mại có một tiệm bán đồ giấy."
"Em vào trong, tìm một người giấy tên là Như Như, dẫn cô ấy đến gặp tôi."
Cô bé ngây thơ gật đầu. Tôi không biết em ấy có hiểu những gì tôi nói không, dù sao em ấy mới chỉ sáu tuổi.
Nhìn em ấy bay xa, tôi chỉ có thể cầu nguyện mọi thứ suôn sẻ.
Một giờ sau, Như Như và cô bé bay đến. Như Như là linh hồn mà tôi nhặt được, luôn ở trong cửa tiệm, làm bạn với tôi.
Khi thấy tôi, cô ấy ban đầu còn không dám nhận ra, cho đến khi nhận ra hơi thở của tôi: "Chị Văn Văn, chị bị sao vậy?"
Tôi có chút sốt ruột. "Như Như, không kịp nói rồi, chị không thể kết ấn gọi quỷ sai, em nhanh chóng xem có vấn đề gì không."
Như Như đã ở bên tôi nhiều năm, mặc dù không có pháp thuật nhưng cũng đã học được một chút.
Cô ấy không thể gọi quỷ sai, nhưng cũng không phải oan hồn, có thể tự do ra vào trong biệt thự.
Trời dần sáng, khi ánh sáng phía đông bắt đầu le lói, Như Như cuối cùng cũng ra khỏi biệt thự: "Chị Văn Văn, trong nhà này có ba đại trận, một tiểu trận, nhưng em không biết tên gọi, em phải về xem lại sổ ghi chép của chị."
Như Như dẫn cô bé bay đi, để tránh bị ánh sáng mặt trời đầu tiên thiêu đốt.
Tôi thu mình vào kho chứa đồ và ngủ một chút, nhưng bị âm thanh ồn ào ở cửa đánh thức.
Người đàn ông say rượu trở về tối qua đang thay giày ở cửa cùng với một người phụ nữ trẻ và một bà lão, miệng không ngừng phàn nàn: "Đã nói cơ thể nó không tốt, đừng bán nội tạng của nó nữa, bà vẫn không nghe."
Bà lão mặt mày hung dữ: "Một con bé không đáng giá bao nhiêu, ăn xin cũng chỉ kiếm được vài đồng, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi."
Người đàn ông nhíu mày: “Nó c.h.ế.t không quan trọng, nhưng xác c.h.ế.t thì xử lý thế nào? Bên ngoài có camera khắp nơi, không có chỗ nào để vứt cả!"
Nói xong họ đã thay xong giày, vừa định đẩy cửa ra ngoài, người đàn ông như nhớ ra điều gì: "Con bé ở nhà đâu, không phải nói là chưa c.h.ế.t sao? Tôi sẽ mang nó đến nhà máy."
Nói xong, ông ta định cởi giày vào trong.
Bà lão không vui, đẩy ông ta một cái: "Nó tạm thời chưa thể động, chờ đại sư bế quan xong rồi nói. Đừng quan tâm đến nó, mau đi thôi, xử lý xong xác chết, chúng ta phải về sớm."
"Hôm nay là mười lăm tháng bảy, đại sư đã nói, chúng ta nhất định phải về nhà trước khi trời tối."
Ba người vội vã ra ngoài, hoàn toàn không còn âm thanh, tôi mới từ kho đồ bước ra.
Nội tạng, ăn xin?
Liên tưởng đến cái c.h.ế.t của cô bé tối qua, trong đầu tôi lóe lên điều gì đó, nhưng tôi không thể nắm bắt được.