CÔNG VIỆC LÀM THÊM CỦA BẠN CÙNG PHÒNG - CHƯƠNG 3

Cập nhật lúc: 2025-04-17 06:43:56
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10

 

Kỳ Liên bị sặc nước, ho sù sụ.

 

“Cặp… vợ chồng? Muốn tìm thêm người chơi? Đừng, đừng đi.”

 

“Tôi đang cần tiền mà.”

 

“Thiếu tiền?”

 

“Ừ.”

 

Học phí của tôi vẫn chưa đóng đủ.

 

Ba tôi gọi, bảo nếu tôi vẫn chưa đủ thì ông sẽ chuyển vào tài khoản tôi 20 triệu tệ.

 

Phải, tôi chính là kiểu “thiếu gia nhà giàu” muốn tự lực cánh sinh, thà c.h.ế.t đói cũng không muốn đụng đến tiền nhà.

 

Tôi sợ ông ấy thật sự chuyển tiền cho tôi, vậy thì tôi còn chứng minh được gì nữa?

 

Hoài nek

Chẳng phải thế là tôi phải quay về nhà thừa kế gia sản sao?

 

Tôi là loại vô dụng đó à?

 

Ai muốn thừa kế thì cứ thừa kế!

 

Tôi thì không!

 

Kỳ Liên đặt cốc nước xuống, kéo tay tôi lại, như sợ tôi chuồn mất.

 

Cậu ta nghiến răng, môi run run.

 

“Đừng đi. Tối nay… tôi đưa cậu năm nghìn.”

 

Cậu ấy gom đủ rồi?

 

Dù gì cũng là khách hàng của tôi, kiếm tiền từ ai mà chẳng vậy?

 

“Vậy giờ đưa tôi luôn đi.”

 

“Tí nữa.”

 

Tôi đồng ý, rồi quay đầu thấy Kỳ Liên vừa đăng một dòng trạng thái lên Moments:

 

【Tôi thật vô dụng.】

 

Sau đó cậu ta gõ gì đó trên điện thoại rồi cúi đầu rời ký túc.

 

Nam Phối thì thầm bàn với tôi:

 

“Kỳ Liên phải đang yêu rồi không? Suốt ngày đi sớm về khuya.”

 

Tôi lắc đầu.

 

“Không biết. Từ lúc thân hơn với Kỳ Liên, ngoài chuyện cậu ta chuyển tiền cho tôi hằng ngày, tôi chẳng biết gì thêm.”

 

Nam Phối ngơ ngác:

 

“Chuyển tiền hằng ngày?”

 

“Ừ, tôi cũng bất ngờ. Cậu ấy đối xử với bạn bè rất rộng rãi. Trước đây tụi mình đâu thân thiết gì với cậu ta đâu.”

 

Nam Phối sững lại.

 

“Cậu ta làm gì có nhiều tiền thế? Tôi còn thấy lần trước cậu ta ăn cơm trắng ở căn-tin.”

 

“Cơm trắng á?”

 

“Ăn với dưa muối.”

 

Tôi c.h.ế.t lặng.

 

Kỳ Liên thà ăn cơm trắng dưa muối cũng không quên chuyển tiền cho tôi.

 

Cậu ta đối xử tốt với tôi đến vậy, thế mà tôi lại không giảm giá cho cậu ta.

 

Hơn nữa, cậu ấy đã sống kham khổ thế rồi.

 

Mà vẫn còn muốn bỏ ra 5.000 tệ để học bóng chuyền?

 

Không ngờ cậu ta lại yêu thể thao đến vậy!

 

Với tinh thần phát huy thể thao toàn dân,

 

Tôi quyết định sẽ dạy Kỳ Liên bóng chuyền miễn phí.

 

Dù sao cậu ta cũng chuyển tiền cho tôi kha khá rồi, chẳng tính là miễn phí hoàn toàn.

 

Tối đó, Kỳ Liên trở về ký túc, say khướt suýt ngã.

 

Tôi vội chạy ra đỡ lấy.

 

“Kỳ Liên, tôi sẽ dạy cậu bóng chuyền miễn phí! Cậu đã đưa tôi quá nhiều tiền rồi.”

 

Kỳ Liên móc từ túi áo khoác ra một xấp tiền nhàu nhĩ, dúi vào tay tôi.

 

“Gom đủ rồi.”

 

Cậu ấy giống như chú chuột chuỗi trong nông trại của tôi vậy.

 

Lăn lộn ngoài gió sương đi làm kiếm sống.

 

Tối lại tự động bò về tổ.

 

Tôi thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/cong-viec-lam-them-cua-ban-cung-phong/chuong-3.html.]

 

“Cậu đừng đưa tiền nữa, tôi dạy cậu miễn phí.”

 

Mắt cậu ta lờ đờ, miệng lại kiên quyết.

 

“Không, phải trả.”

 

Kỳ Liên lúc này nhìn cứng đầu thật, tôi không tiện từ chối, đành cất tiền vào túi.

 

“Được rồi, cậu muốn học lúc nào cũng được.”

 

“Bây giờ.”

 

“Bây giờ trời tối thế này, học ở đâu?”

 

“Trên giường.”

 

Rồi cậu ta ôm lấy tôi, hôn một cái lên môi.

 

“?”

 

11

 

Đó là nụ hôn đầu của tôi!

 

Nhưng người Kỳ Liên cao hơn tôi, cả thân hình đè lên người tôi.

 

Tôi chẳng nghĩ được gì nhiều, chỉ còn cách dìu cậu ta về giường.

 

Đặt cậu ta nằm xuống, tôi vỗ tay chuẩn bị rời đi.

 

Nhưng lại bị Kỳ Liên kéo vào lòng.

 

“Ôm.”

 

Cậu ta nhắm mắt, siết chặt vòng tay quanh eo tôi.

 

“Thời lượng bao lâu? Có thể ôm đến sáng mai không?”

 

“Sao cơ?”

 

“Có thể ôm tôi đến sáng mai không?”

 

Tôi bị ép úp mặt vào cơ bụng cậu ta, lẩm bẩm nghi hoặc.

 

Cậu ấy thất tình à?

 

Uống say thế, còn nói mấy lời này.

 

Tôi vỗ nhẹ lưng an ủi:

 

“Được, sáng mai tỉnh dậy, cậu vẫn sẽ thấy tôi ở đây.”

 

Kỳ Liên cố chống tay định nói gì đó,

 

Nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ.

 

Ôm tôi, ngủ say như chết.

 

Nửa đêm, tôi cảm thấy bộ đồ ngủ trên người thực sự rất khó chịu.

 

Bộ này vốn đã hơi cọ da, lại còn bị Kỳ Liên ôm chặt như vậy, càng thấy khó chịu!

 

Thế là tôi dậy thay đồ ngủ khác.

 

Nghĩ đến chuyện đã hứa sẽ ôm cậu ta đến sáng, tôi lại nằm vào lòng cậu ấy.

 

Sáng hôm sau, Kỳ Liên nhìn thấy bộ đồ ngủ mới trên người tôi thì sững sờ.

 

Trong mắt cậu ấy có chút hoảng loạn.

 

Hơi thở cũng trở nên gấp gáp, tay vò tóc, lẩm bẩm:

 

"Xong rồi à? Sao mình chẳng nhớ gì cả. Diễn ra nhanh quá..."

 

Tôi từ trong lòng cậu ấy ngồi dậy.

 

"Gì cơ?"

 

Cậu ấy ôm đầu, có vẻ hơi đau đầu:

 

"Chuyện tối qua ấy... Vậy mà mình chẳng nhớ gì cả..."

 

Không nhớ gì sao?

 

"Cậu không nhớ tối qua cậu đã… đã…" hôn tôi.

 

Thôi vậy, chuyện xấu hổ như thế này, không nhớ thì cũng tốt.

 

Tôi nuốt lại hai chữ cuối cùng.

 

Kỳ Liên nhìn chằm chằm vào bộ đồ ngủ tôi đang mặc, lại nhìn sang bộ hôm qua tôi thay ra ở cuối giường, mặt đỏ lên, cắn môi:

 

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."

 

 

 

 

 

 

Loading...