CHỒNG VÀ CON TRAI LỪA TÔI HIẾN THẬN CỨU TÌNH NHÂN - 5

Cập nhật lúc: 2025-02-15 17:18:27
Lượt xem: 2,085

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn lảm nhảm một lúc lâu, đến khi nhắc đến Khúc Dao, hắn mới đột nhiên sững lại.

 

Nước mắt rơi xuống, hắn thì thào:

 

"Khúc Dao, anh không thể giúp em nữa rồi. Nhưng không sao... Đợi em chết, chúng ta sẽ được đoàn tụ!"

 

Tôi nhanh chóng ký giấy hỏa táng, tiễn cả hai đi càng sớm càng tốt.

 

Lâm Chính Chính dường như đã tê liệt cảm xúc.

 

Nó không ngờ, người cuối cùng tiễn nó đi lại là người mẹ mà nó ghét nhất.

 

Còn người nó yêu nhất – dì Dao Dao, ngay cả xuất hiện cũng không thèm.

 

Ở một nơi khác, Khúc Dao đã đợi rất lâu mà vẫn không nhận được tin tức của Lâm Viễn Hành, cuối cùng cô ta cũng kéo theo "cơ thể yếu đuối bệnh tật" đến đây.

 

Vừa nhìn thấy cô ta, Lâm Viễn Hành và Lâm Chính Chính liền sáng mắt lên.

 

Lâm Chính Chính: "Con biết mà! Dì Dao Dao nhất định sẽ đến tiễn con lần cuối! Đáng tiếc con đã bị người đàn bà độc ác đó hỏa táng mất rồi!"

 

Lâm Viễn Hành: "Một người tốt như Dao Dao, sao số phận lại khổ đến vậy? Không có anh bên cạnh, làm sao cô ấy sống nổi đây..."

 

Khúc Dao đến trước mặt tôi, giả vờ ho nhẹ hai tiếng rồi vội vàng hỏi:

 

"Anh Lâm đâu? Sao tôi liên lạc với anh ấy không được?"

 

Cô ta sốt ruột đến mức trông không giống đang diễn chút nào.

 

Lâm Viễn Hành lo lắng đi qua đi lại: "Ốm đến mức này rồi mà vẫn chỉ nghĩ đến anh, đúng là ngốc nghếch."

 

Tôi lắc lắc điện thoại của Lâm Viễn Hành trước mặt Khúc Dao:

 

"Vì điện thoại của anh ta ở chỗ tôi."

 

Sắc mặt Khúc Dao hơi thay đổi: "Cô cầm điện thoại của anh ấy làm gì? Anh ấy đâu?"

 

Tôi bĩu môi, chỉ về phía nhà xác: "Đột quỵ c.h.ế.t rồi, đã đưa đi hỏa táng."

 

Khúc Dao sững sờ: "Không thể nào! Chị Thẩm, chị đừng lấy chuyện này ra đùa, không may đâu!"

 

Tôi chân thành đáp: "Không tin thì hỏi bác sĩ đi."

 

Tôi tiện tay kéo một bác sĩ lại:

 

"Xin hỏi, bệnh nhân sáng nay bị đột quỵ tử vong có phải tên Lâm Viễn Hành không?"

 

Dưới ánh mắt chằm chằm của Khúc Dao, vị bác sĩ kia suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Đúng vậy, các cô là người nhà à? Thành thật chia buồn."

 

"A a a a a a a a a a!!!"

 

Khúc Dao hét lên thê thảm.

 

Cô ta trừng mắt nhìn tôi: "Sao cô không cho tôi gặp anh ấy lần cuối?! Có phải cô sợ tôi lấy đi tài sản thuộc về tôi không?!"

 

Tôi có chút không theo kịp suy nghĩ của cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/chong-va-con-trai-lua-toi-hien-than-cuu-tinh-nhan/5.html.]

 

Một giây trước còn hỏi thăm ân cần, một giây sau đã tính toán tài sản rồi?

 

Tôi cười nhạt: "Tài sản gì của cô? Tôi mới là vợ hợp pháp của anh ta. Tài sản này là của tôi và anh ta, liên quan gì đến cô?"

 

Khúc Dao nghiến răng: "Con đàn bà độc ác! Chắc chắn là cô hại c.h.ế.t Lâm Viễn Hành!"

 

Tôi giả vờ hoảng sợ: "Cô đừng nói bậy, Lâm Viễn Hành c.h.ế.t trong bệnh viện, tôi có thể kiện cô tội phỉ báng đấy."

 

Không nói lại được tôi, Khúc Dao mắt đỏ hoe bỏ chạy.

 

Lâm Viễn Hành và Lâm Chính Chính tức tối, cha con cùng nhau chỉ tay vào tôi mà chửi, bảo tôi độc ác, không bằng một phần nghìn sự lương thiện của Khúc Dao.

 

Tôi vuốt tóc, coi như gió thoảng qua tai.

 

Không cần thiết phải ở lại bệnh viện nữa, tôi thu dọn rồi về nhà.

 

Nhưng khi về đến nơi, cửa biệt thự đã mở toang.

 

Linh hồn của Lâm Viễn Hành và Lâm Chính Chính bị ép buộc đi theo tôi, cả ba cùng bước vào trong.

 

"Chết hết rồi! Chúng nó c.h.ế.t hết rồi!"

 

Tiếng hét chói tai của Khúc Dao vọng ra từ trong nhà.

 

"Còn định lừa một quả thận bán lấy tiền để sau này sống sung sướng, ai ngờ hai cha con lại c.h.ế.t sớm như vậy! Đúng là xui xẻo!"

 

"May mà trước đó họ Lâm đã đưa chìa khóa căn biệt thự này cho tôi. Mau lên, dọn hết đồ đáng giá đi!"

 

Nghe thấy những lời này, tôi cười nội tâm.

 

Lâm Viễn Hành, Lâm Chính Chính, có gì kích thích hơn việc chính tai nghe được sự thật không?

 

"Không thể nào, là giả!"

 

Lâm Viễn Hành lảo đảo: "Dao Dao tốt như vậy, sao có thể lừa tôi!"

 

Lâm Chính Chính cũng không thể tin được: "Dì Dao Dao không phải như thế! Sao dì có thể mắng Chính Chính là đồ c.h.ế.t yểu được chứ? Chính Chính đã làm tất cả vì dì mà..."

 

Tôi vui vẻ bấm số gọi cảnh sát:

 

"Alo, có người đột nhập ăn trộm trong nhà tôi..."

 

"Khoan đã!"

 

"Dừng lại!"

 

Hai cha con vẫn muốn ngăn tôi, nhưng bọn họ đâu còn khả năng đó nữa?

 

Tôi bước vào nhà, Khúc Dao nhìn thấy tôi thì giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại:

 

"Cô là vợ của Lâm Viễn Hành thì sao? Anh ấy đã nói tài sản này sẽ để lại cho tôi! Tất cả ở đây đều thuộc về tôi!"

 

Cô ta thản nhiên chỉ huy những người bên cạnh tiếp tục chuyển đồ.

 

Loading...