CHỒNG VÀ CON TRAI LỪA TÔI HIẾN THẬN CỨU TÌNH NHÂN - 4

Cập nhật lúc: 2025-02-15 17:18:02
Lượt xem: 2,322

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi rùng mình vì sự sốt sắng của anh ta.

 

Tôi giả vờ cảm động, khẽ gật đầu: "Được, em đồng ý! Vì cứu con, em không từ nan!"

 

"Nhưng..." Tôi thay đổi giọng điệu, "Mai đi, hôm nay em đã ăn rồi. Trước khi phẫu thuật cần nhịn ăn, hôm nay không kịp nữa."

 

Lâm Viễn Hành nước mắt lưng tròng, ôm chầm lấy tôi: "Cảm ơn em, vợ yêu!"

 

Mắc óii.

 

Thật sự buồn nôn đến cực hạn!

 

Không xa đó, hồn ma của Lâm Chính Chính vẫn nhìn tôi, gương mặt vẫn tràn đầy vẻ khó chịu và căm ghét.

 

Nhưng trong đôi mắt ngây thơ ấy lại thoáng qua một tia khó hiểu.

 

Nó dường như không thể tin được – người mẹ luôn đối nghịch với nó lại sẵn sàng hiến thận để cứu nó mà không chút do dự.

 

Nhưng rất nhanh, nó đã nghĩ thông suốt.

 

Thẩm Chu là mẹ nó, dù quan hệ có xấu thế nào đi nữa, mẹ cứu con cũng là chuyện hiển nhiên!

 

Chỉ có điều… nó sẽ không bao giờ sống lại nữa.

 

Lâm Viễn Hành sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên nhất quyết ở lại bệnh viện trông chừng tôi cả đêm.

 

Anh ta kiểm tra hồ sơ nhập viện của tôi hết lần này đến lần khác, để đảm bảo rằng tôi hoàn toàn khỏe mạnh.

 

Một hộ lý không biết rõ tình hình liền cảm thán: "Bà Lâm, chồng chị thật tốt với chị quá."

 

Tôi mỉm cười gật đầu: "Ừ, anh ấy là người tốt."

 

Nửa đêm, tôi mơ màng nhận ra Lâm Viễn Hành liên tục thức dậy kiểm tra hơi thở của tôi.

 

Anh ta sợ tôi lại giống con trai anh ta – ngủ một giấc rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.

 

Nếu phải tìm một quả thận khác, e rằng không dễ dàng gì.

 

Bị quấy rầy hết lần này đến lần khác, tôi bực bội đến mức không thể ngủ ngon.

 

Cho đến 5 giờ sáng, người đàn ông đang nằm trên ghế tựa bỗng đổ gục xuống đất.

 

Cảnh tượng này làm tôi giật b.ắ.n mình, lập tức bật dậy.

 

Hệ thống nhảy ra.

 

【Hắn c.h.ế.t rồi, đột quỵ.】

 

"Hả?" Tôi sững sờ, "Nhanh vậy sao?"

 

Hệ thống giải thích:

 

【Cái c.h.ế.t của hắn là hình phạt cho nhiệm vụ thất bại của cô. Nếu cô thành công thì hắn đã không phải chết. Giờ tôi lại phải viết thêm một bản báo cáo nhân vật tử vong, thật phiền phức.】

 

Tôi nghẹn lời.

 

Đúng là hệ thống tốt nhất của tôi!

 

Tôi thất bại trong nhiệm vụ, nó giúp tôi sửa đổi hình phạt – từ bị xóa sổ thành xóa sổ Lâm Viễn Hành và Lâm Chính Chính.

 

Mà phần việc thêm vào này, còn không tính vào đầu tôi.

 

Chọn đúng hệ thống rồi!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/chong-va-con-trai-lua-toi-hien-than-cuu-tinh-nhan/4.html.]

Dù tôi không có bối cảnh mạnh, nhưng hệ thống của tôi có!

 

Sau khi định thần lại, tôi lập tức lao ra ngoài khóc lóc gọi bác sĩ.

 

"Cứu với! Chồng tôi ngất rồi!"

 

Bác sĩ, y tá túa vào phòng như ong vỡ tổ, đông đến mức chen chúc, chật chội đến mức có thể đổi quần lót cho nhau luôn.

 

Tôi nghe thấy trong đám đông có người thương hại tôi:

 

"Đáng thương quá, hôm qua mất con, hôm nay lại mất chồng."

 

Không lâu sau, bác sĩ tuyên bố Lâm Viễn Hành đã tử vong.

 

Những tiếng thương tiếc xung quanh càng lớn hơn:

 

"Thật là số khổ, chồng con đều c.h.ế.t cả, sau này sống sao đây?"

 

Sống thế nào sao?

 

Đương nhiên là tiêu tiền như nước, bạn trai thay đổi như cơm bữa, hôm nay đi Tam Á, mai đi Maldives rồi!

 

Bác sĩ nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm thông, giọng nói tràn đầy tiếc nuối:

 

"Thật lòng rất xin lỗi, nhưng bà Lâm, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi. Ông Lâm... đã không qua khỏi."

 

Tôi che mặt khóc lóc:

 

"Hu hu hu... Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

 

Tôi hoàn toàn chìm trong bầu không khí tang thương.

 

Mãi sau, bác sĩ mới dè dặt hỏi tôi:

 

"Thi thể ông Lâm sẽ được đưa đi hỏa táng. Cô có thể ký vào biên bản không? À đúng rồi, còn cả Lâm Chính Chính nữa. Trước khi mất, ông Lâm nói rằng có việc gấp nên chưa kịp ký đơn đồng ý hỏa táng cho Chính Chính."

 

Việc gấp?

 

Chắc là đến gặp Khúc Dao chứ gì.

 

Tôi lau nước mắt, gật đầu, cùng bác sĩ đến nhà xác.

 

Ở một nơi khác, linh hồn của Lâm Viễn Hành xuất hiện.

 

Vừa thấy hắn, Lâm Chính Chính lập tức lao đến, giận dữ hét lên:

 

"Bố xấu xa! Bố còn muốn lấy thận của con! Con c.h.ế.t rồi mà bố còn không ký giấy hỏa táng! Bố là kẻ tồi tệ! Con không muốn bố làm bố con nữa! Con ghét bố!"

 

Lâm Viễn Hành ngơ ngác, đến khi bị tiếng gào thét của con trai kéo lại mới nhận ra – hắn c.h.ế.t rồi.

 

Giống như Lâm Chính Chính, hắn cũng c.h.ế.t rồi.

 

Giờ đây, đứng bên tôi là hai linh hồn lạc lõng.

 

Lâm Viễn Hành đầy hoang mang:

 

"Tại sao tôi c.h.ế.t rồi? Thẩm Chu, chuyện gì đang xảy ra?"

 

"Bác sĩ! Tại sao người c.h.ế.t lại là tôi?"

 

"Nói gì đi chứ! Còn phẫu thuật thì sao? Thẩm Chu, sao em chưa phẫu thuật?!"

 

"Khúc Dao..."

 

Loading...