CHỒNG TỐT VỚI CON TÌNH CŨ, TÔI DẪN CON TRAI NHẬN NGƯỜI BỐ MỚI - 3

Cập nhật lúc: 2025-05-05 18:22:06
Lượt xem: 799

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đầu óc của người đàn ông này thật kỳ lạ.

 

Liệu có phải anh ta nghĩ rằng, một người phụ nữ yêu anh ta, sẽ sẵn lòng bị anh ta sai khiến?

 

Ngay cả khi anh ta làm tất cả vì một người phụ nữ khác?

 

Im lặng một lúc, Cố Trạch cuối cùng nhận ra có gì đó không ổn:

 

"Chân Nhàn, em không thật sự giận chứ?"

 

Anh ta như đột nhiên nhớ ra điều gì, ngẩng đầu lên, giọng điệu đầy lý lẽ:

 

"Dù sao thì em cũng đừng có làm ầm lên! Nhà là anh mua, anh muốn cho ai học cũng được, em không có quyền can thiệp."

 

Tôi ném gối của Cố Trạch vào phòng khách.

 

Nhưng anh ta lạnh lùng nói:

 

"Tôn Y Nhân nói đúng, những năm qua tôi đã quá nuông chiều em.

 

"Tôi vất vả kiếm tiền nuôi em, vậy mà em lại càng ngày càng khó tính, không phân biệt được chuyện lớn nhỏ."

 

Tôi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn anh ta.

 

Cảm giác như người đàn ông đã hứa hẹn sẽ nuôi tôi suốt đời, sẽ mãi mãi yêu tôi, giờ đây không còn tồn tại nữa.

 

Trong suốt những năm qua, tôi đã chăm sóc con trai, giám sát cậu bé rèn luyện cơ thể không quá mạnh mẽ, đưa đón cậu đi học các lớp giáo dục sớm và các lớp sở thích.

 

Trong thời gian rảnh, tôi thi chứng chỉ dinh dưỡng, chuẩn bị ba bữa ăn cho hai bố con.

 

Cố Trạch bị bệnh dạ dày, tôi đã tìm thầy thuốc Đông y để học cách điều trị.

 

Có khi, anh ta phải tiếp khách đến tận nửa đêm, tôi vẫn thức dậy nấu canh giải rượu cho anh ta .

 

Không khó hiểu khi người ta nói, công sức của người phụ nữ làm nội trợ là vô hình, chẳng ai nhìn thấy.

 

Trái tim tôi bỗng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

 

Tôi quay người vào phòng tắm.

 

Nhìn thấy chiếc áo sơ mi anh ta để trong phòng tắm, tôi cảm thấy có chút lạ lẫm.

 

Khi cầm lên, tôi ngửi thấy mùi hoa nhài nồng nặc.

 

Đây là mùi mà Tôn Y Nhân thích nhất.

 

Không biết là vô tình hay cố ý, cổ áo còn có một vết son rất mờ.

 

Đầu óc tôi như nổ tung.

 

Tôi cầm chiếc áo chạy vào phòng khách, ném nó trước mặt Cố Trạch:

 

"Anh có gì để giải thích không?"

 

" Chân Nhàn, vì chuyện nhỏ này mà em lại nổi giận với tôi sao?

 

"Ở bệnh viện đông người, khi tôi ôm Phì Phì, Y Nhân bị va phải người khác, không may vết son dính vào."

 

"Với trẻ con, bọn tôi làm gì được? Đừng suy nghĩ bậy bạ."

 

Giọng anh đầy sự ghét bỏ.

 

Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác nghẹn trong cổ họng, tự nhắc mình đừng khóc.

 

Dù anh có bẩn thỉu hay không.

 

Khi trái tim anh bắt đầu xa cách, khi miệng anh không ngừng biện minh, tôi phải chuẩn bị sẵn sàng rời bỏ anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/chong-tot-voi-con-tinh-cu-toi-dan-con-trai-nhan-nguoi-bo-moi/3.html.]

 

Sau vài năm làm vợ toàn thời gian.

 

Tôi đã kiếm được khá nhiều tiền từ đầu tư tài chính, cũng làm thêm công việc thiết kế thời trang mà tôi luôn đam mê.

 

Nhưng so với việc mở công ty như Cố Trạch, tôi chẳng là gì, việc giành quyền nuôi con lại càng không có lợi.

 

Dù hiện tại, anh ta đang say mê mẹ con Bạch Nguyệt Quang.

 

Nhưng tôi hiểu rất rõ Cố Trạch.

 

Anh ta có sự khao khát chiến thắng mạnh mẽ, không thể loại trừ khả năng anh ta sẽ vì để tôi tức giận mà cướp con trai.

 

Tôi bắt đầu chuẩn bị sơ yếu lý lịch để tìm một công việc cố định.

 

Không ngờ, chỉ mới nộp hồ sơ được vài ngày, tôi đã nhận được thông báo phỏng vấn từ một công ty thời trang nhỏ của Ý.

 

Công ty này trước đây có trụ sở ở nước ngoài.

 

Chủ công ty đã già, muốn quay về nước để đưa công ty về trong nước.

 

Tôi chọn bộ trang phục phù hợp với phong cách công ty đối phương, mang theo các kế hoạch thiết kế trước đây.

 

Không ngờ, đối phương lại mở màn ngay, yêu cầu tôi gặp trực tiếp chủ tịch công ty.

 

Khi tôi đẩy cửa vào.

 

Một người phụ nữ mặc trang phục thời thượng, tóc chải gọn gàng, ngồi thanh lịch trong phòng giám đốc.

 

Trông bà ấy khoảng năm mươi tuổi.

 

Nhưng nụ cười và cử chỉ của bà ấy lại khiến người khác cảm nhận được sự sống động.

 

Không hiểu sao.

 

Dù lần đầu gặp, tôi lại cảm thấy gương mặt này rất quen.

 

"Chào chị, tôi là ứng viên Chân Nhàn."

 

"Chào cô, tôi là mẹ của Cố Trạch, Sỹ Vọng Mai."

 

"Á?"

 

Tôi ngẩn người, không biết phải phản ứng thế nào, khi đây là mẹ của Cố Trạch, người mà mỗi lần anh ta nhắc đến đều tránh mặt, chỉ trích bà ấy đã bỏ chồng bỏ con ra nước ngoài.

 

Tôi chỉ biết thốt lên:

 

"Thật là trùng hợp!"

 

"Không phải trùng hợp! Là tôi về nước để xây dựng công ty, muốn xem xem đứa con bất hiếu của tôi có sống tốt không, lại phát hiện nó còn ngu ngốc hơn người cha đã c.h.ế.t của nó, dám bắt nạt người vợ có phúc và đứa con ngoan."

 

Cuộc đối thoại này quả thật rất khác biệt.

 

"Dì à, con..."

 

"Đừng gọi tôi là Dì , hãy gọi tôi là Sỹ phu nhân!"

 

"Tôi thấy cô học thiết kế thời trang, muốn không? Giúp tôi một tay không?"

 

Tôi gần như không chút do dự mà đồng ý.

 

Khi lấy Cố Trạch, tôi vừa làm việc vừa hỗ trợ anh ta khởi nghiệp, đồng thời sinh ra con trai.

 

Khi công ty phát triển, anh ta không thể chăm sóc gia đình, phàn nàn rằng tôi chỉ kiếm được ít tiền.

 

Vì vậy anh ta yêu cầu tôi nghỉ việc để chăm sóc con.

 

 

Loading...