Đường Dịch An ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ bình thản, tiếp tục bàn bạc hợp đồng.
Rời khỏi văn phòng, đi ngang qua phòng tranh, tôi thấy có người đang ngắm tranh của mình.
Nhân viên giới thiệu về tác phẩm và giá cả.
Nhìn thấy tôi, nhân viên hào hứng giới thiệu:
"Đây chính là tác giả của bức tranh, cô Tống. Nếu quý khách có hứng thú, có thể trao đổi trực tiếp."
Tôi nhìn sang, hóa ra là người quen.
Là bạn của Triệu Khải Nguyên, cũng chính là người hôm trước nghe hắn ta nói tôi "không sạch sẽ".
Gã ta thấy tôi, sắc mặt có chút không tự nhiên.
"Chị dâu..."
Tôi mỉm cười:
"Đừng gọi thế, tôi và Triệu Khải Nguyên đã ly hôn rồi. Anh có hứng thú với bức tranh này không? Là người quen, tôi giảm giá còn tám mươi ngàn nhé?"
Bức tranh này tôi báo giá một trăm ngàn, giảm giá tám phần trăm còn tám mươi ngàn.
Đa số người sẽ cảm thấy đắt.
Gã ta cười gượng gạo:
"Bọn tôi sẽ cân nhắc thêm..."
Tôi ung dung rời đi.
Sau lưng, vang lên tiếng bọn họ thì thầm:
"Nhìn cô ấy bây giờ sống tốt thế này, lão Triệu đúng là không có mắt..."
"Đúng vậy, xinh đẹp thế này mà không biết trân trọng. Sớm muộn gì cũng hối hận!"
Buổi tối về nhà, tôi bất ngờ nhìn thấy Triệu Khải Nguyên.
Hắn giống như một con ruồi mất đầu, lang thang trong khu dân cư, vừa thấy tôi liền lao thẳng tới.
Tôi giật mình lùi lại một bước, đề phòng nhìn hắn.
Trên người hắn có mùi rượu, khóe mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm tôi như muốn nuốt chửng:
"Tống Vũ, cô ăn mặc như vậy, đi gặp ai?"
Tôi vừa đi học yoga về, nên mặc quần áo bó sát, nhưng cũng đã khoác áo ngoài che kín nửa trên.
"Liên quan gì đến anh?"
"Tống Vũ, hôm nay lão Lưu nói với tôi, lúc đó tôi còn không tin, nhưng bây giờ nhìn cô thì đúng là có chuyện rồi! Tự nhiên giàu lên, bắt đầu chưng diện, chắc chắn là có vấn đề!"
Hắn nghiến răng, rút điện thoại ra, trên màn hình là ảnh Đường Dịch An chụp ở phòng tranh.
"Nếu tôi nhớ không nhầm, Đường Dịch An chính là chồng cũ của cô, đúng không?"
Hắn cười khinh bỉ, ánh mắt từ trên xuống dưới lướt qua tôi với vẻ khinh miệt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/chong-toi-muon-lay-mot-nguoi-vo-trong-trang/chuong-7.html.]
"Tôi nói rồi mà, gấp gáp ly hôn như vậy, ngay cả con cũng không cần, hóa ra là để nối lại với chồng cũ! Nói đi, hai người bắt đầu từ khi nào? Trước khi ly hôn, có phải hai người đã lên giường rồi không?"
Hắn đã uống rượu, lúc này lộ rõ bộ mặt hung dữ, ánh mắt sắc lẻm đầy cay nghiệt.
Tôi quát lớn:
"Triệu Khải Nguyên, đầu óc anh bẩn thỉu nên nghĩ ai cũng bẩn như mình à? Tôi không vô liêm sỉ như anh! Trước khi ly hôn, tôi thậm chí còn không biết Đường Dịch An đã về nước!"
Tôi lùi dần về phía sau, tay lần tìm điện thoại trong túi.
Hắn không tin, lao đến túm chặt cánh tay tôi, phát hiện tôi đang ấn điện thoại thì giật lấy rồi ném sang một bên.
"Tôi biết ngay mà! Đàn bà các cô không bao giờ quên được người yêu cũ! Cô ở bên tôi, nhưng trong lòng lại nhớ đến Đường Dịch An? Còn dám nói tôi vô liêm sỉ?"
Hắn nhổ một bãi nước bọt, mặt đầy khinh bỉ:
"Tôi thấy cô mới là con đĩ hạ tiện!"
Hắn dùng sức rất mạnh, xô tôi ngã xuống đất.
Cơn giận bùng lên, mọi cơn đau trên tay và chân đều biến mất.
Tôi bị lửa giận chống đỡ, lần đầu tiên quát lớn đến vậy!
"Triệu Khải Nguyên! Anh thích gái trẻ, thì năm đó đừng theo đuổi tôi! Anh ghét tôi từng ly hôn, thì sớm chia tay đi! Ở nhà thì hưởng thụ vợ làm việc nhà, chăm con, ra ngoài thì ăn nằm với đứa con gái chưa từng có kinh nghiệm! Loại đàn ông như anh cũng xứng có bồ nhí à?"
"Anh làm chuyện vô liêm sỉ, lại còn trách tôi sau ly hôn có mối quan hệ mới? Bớt quản trời quản đất đi, về mà lo mồ mả tổ tiên nhà anh đi! Làm quá nhiều việc thất đức, e là sắp sập rồi đấy!"
Tôi gượng dậy, tay chân run rẩy, giọng cũng run theo.
Cơn giận áp đảo tất cả, tôi trừng trừng nhìn hắn, cố gắng kiểm soát lý trí để không lao lên cắn c.h.ế.t hắn ngay lập tức!
Bảy năm kết hôn, sao tôi lại chọn phải một kẻ như thế này chứ?
Sắc mặt Triệu Khải Nguyên tái xanh, rồi lại trắng bệch, nghiến răng ken két, siết chặt nắm đ.ấ.m đi về phía tôi.
"Tống Vũ, cô ly hôn rồi nên muốn làm loạn phải không? Cô theo tôi về ngay, để Linh Linh nhìn bộ mặt chanh chua của cô bây giờ!"
Lôi kéo tôi thì thôi, còn muốn lôi cả con vào?
Tôi giãy giụa dữ dội:
"Bỏ tôi ra!"
Hắn càng siết chặt cổ tay tôi, bóp đến mức tím bầm.
Tôi nghiến răng, quay đầu hét lớn:
"CỨU VỚI!"
Hắn hoảng hốt, dùng một tay bịt miệng tôi.
Đúng lúc này, một bóng người lao đến, thẳng tay đ.ấ.m vào mặt Triệu Khải Nguyên, khiến hắn ngã lăn xuống đất!
Bóng người đó quay lại nhìn tôi với ánh mắt lo lắng:
"Tống Vũ, em có sao không? Có bị thương ở đâu không?"
Là… Đường Dịch An.