CHỒNG TÔI KHÔNG THÍCH CHUYỆN GIƯỜNG CHIẾU - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-04-27 03:30:42
Lượt xem: 394

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

9

 

Cảnh sát gọi điện đến. Hắn nói rằng sắp tới sẽ phụ trách điều tra vụ việc xảy ra ở bệnh viện, yêu cầu tôi phối hợp.

 

Người Bảo Hộ nói: [Đừng tin hắn. Hắn đã bị Giang Xuyên mua chuộc rồi.]

 

Tôi nhớ ra giọng nói này, chính hắn là người đã qua loa khép lại vụ tai nạn xe của cha mẹ tôi thành “tai nạn giao thông thông thường”.

 

Hắn yêu cầu tôi cung cấp vị trí hiện tại của cha tôi, tôi lập tức cúp máy và chặn số.

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

 

Vừa mới thu xếp ổn thỏa cho cha tôi xong, Lý Minh Kiệt liền gửi cho tôi một đoạn video từ camera hành trình.

 

Camera đã quay lại rất rõ kẻ đã động tay động chân vào hệ thống phanh, chính là cậu ruột của Giang Xuyên.

 

Trong video còn có tiếng của cha mẹ tôi, họ thét lên đầy đau đớn khi tai nạn xảy ra.

 

Trước khi mất, mẹ tôi còn cố dặn dò cha: “Phải chăm sóc tốt cho con gái chúng ta…”

 

Tôi nắm chặt điện thoại, nước mắt rơi như mưa.

 

Lý Minh Kiệt còn gửi cho tôi hai bản xét nghiệm thuốc mà họ tiêm cho cha tôi là loại có thể âm thầm khiến các cơ quan trong cơ thể suy kiệt mà không để lại dấu vết.

 

Còn nước “vitamin” mà họ cho tôi uống lại chứa lượng lớn mangan clorua. Khi bị ngộ độc mangan, tôi sẽ dần trở nên ngớ ngẩn, lú lẫn, cuối cùng biến thành con rối mặc cho họ điều khiển.

 

Ngay cả giám đốc tài chính trước đây cũng nhắn tin cho tôi, ông ta đã âm thầm điều tra ra rằng phần lớn tài sản của công ty đã bị chúng chuyển hết sang ngân hàng nước ngoài.

 

Dù có đầy đủ bằng chứng để tống Giang Xuyên và Dương Mạn vào tù, nhưng khối tài sản ở nước ngoài thì rất khó thu hồi.

 

Tôi siết chặt điện thoại, hít một hơi thật sâu. Người mà tôi từng nằm cạnh suốt bao năm… lại là một con quỷ đội lốt người đến thế sao?

 

Người Bảo Hộ nói: [Tôi có một kế hoạch, nhưng cô phải vứt bỏ lương tâm. Cô dám chứ?]

 

Tôi bật cười, bấm nút trả lời: [Dám.]

 

Đối với loại cặn bã như thế, không cần phải có lương tâm.

 

Vào tù ư? Quá nhẹ cho chúng rồi. Tôi muốn cả hai phải chết!

---

10

 

Hai ngày sau, tôi gọi điện cho Giang Xuyên: "Cha tỉnh rồi. Nhưng giờ ông ấy chưa thể nói chuyện, hình như có điều gì muốn nói với em."

 

Cúp máy, tôi kết nối với thiết bị nghe lén giấu trong văn phòng của Giang Xuyên.

 

Giang Xuyên: "Lão già tỉnh rồi, chuyện trong công ty không giấu được nữa. Chúng ta phải nhanh chóng rời đi."

 

Tiếp đó, Dương Man nói: "Tài khoản công ty vẫn còn chút tiền, chúng ta đem theo hết nhé."

 

Giang Xuyên: "Tiền ở ngân hàng nước ngoài đủ rồi, nếu không đi thì bị phát hiện, chúng ta đều phải vào tù."

 

Dương Man: "Được rồi, chỉ là tôi không cam lòng để lại chút tiền cho Lâm Tiêu. Cô ta đã chiếm đoạt anh bao nhiêu năm rồi."

 

Giang Xuyên: "Em chuẩn bị đi, tối nay đến đón Manh Manh. Ngày mai chúng ta sẽ rời đi."

 

Cặp đôi đang chuẩn bị bỏ trốn.

 

Giang Xuyên về nhà thu dọn đồ đạc, nhưng hắn vẫn không nỡ bỏ những chiếc đồng hồ đắt tiền và quần áo hàng hiệu.

 

Dù đã lừa đoạt gia sản của tôi, hắn vẫn lưu luyến những thứ vật chất bên ngoài.

 

Khi Giang Xuyên đang thu xếp hành lý, tôi lén trở về nhà.

 

Anh ta vừa quay người lại thì nhìn thấy tôi đứng trước cửa, sợ đến giật mình.

 

Anh ta hít sâu một hơi, ép mình nở một nụ cười:

 

"Vợ à, sao em lại về?"

 

Tôi nhìn quanh căn phòng, cười nói:

 

"Đây là nhà tôi, sao tôi lại không thể về? Nhưng anh thì sao? Căn phòng bị anh lục tung lên thế này, anh đang làm gì vậy?"

 

Giang Xuyên nuốt nước bọt, nói:

 

"Anh sắp đi công tác nước ngoài một thời gian, đang chọn đồ đạc thôi."

 

Tôi chậm rãi đi vào, lấy ra một hộp đồng hồ, một chiếc lại một chiếc:

 

"Nếu anh không giải thích, tôi còn tưởng anh định bỏ trốn đấy! Đi nước ngoài phải mang theo toàn bộ tài sản sao?"

 

Giang Xuyên cười gượng:

 

"Anh chỉ đang chọn đồng hồ thôi, đeo hai chiếc tốt một chút, để không bị khách hàng coi thường trong cuộc họp."

 

Tôi mỉm cười, lấy điện thoại ra, nói:

"Vậy tôi sẽ đi cùng anh. Tôi gọi điện cho trợ lý của anh, bảo họ đặt vé cho tôi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/chong-toi-khong-thich-chuyen-giuong-chieu/chuong-5.html.]

Giang Xuyên vội vã đặt tay lên tay tôi, ngăn tôi lại:

 

"Không cần đâu... Em ở nhà chăm sóc cha đi."

 

Tôi khẽ cười, không đáp: "Cũng được."

 

Tôi rút ra một chai rượu vang, lắc nhẹ trước mặt anh ta: "Đây là rượu vang tôi mua để kỷ niệm ngày cưới lần thứ 4 cũng chúc mừng cha tỉnh lại, chúng ta cùng uống một ly nhé."

 

Kéo anh ta vào bàn ăn, tôi rót cho anh ta một ly.

 

Giang Xuyên uống hết nhanh chóng, rồi nói:

 

"Vợ à, em đừng lo lắng cho anh, anh sẽ trở về nhanh thôi, em đi chăm sóc cha đi."

 

Tôi chắp tay dưới cằm, ngồi nhìn anh ta: "Rượu vang ngon không?"

 

Giang Xuyên kiên nhẫn trả lời:  "Ngon."

 

Tôi nhếch môi: "Tôi đã thêm vitamin vào đó."

 

Vừa dứt lời, anh ta phun rượu vang ra, mặt tái mét.

 

Tôi cười: “Có đủ không? Nếu không đủ tôi có thể thêm một chút nữa."

 

Giang Xuyên mặt mày xanh mét, tức giận hỏi: "Cô định làm gì vậy?"

 

Tôi lắc ly rượu vang: "Chỉ là một chút vitamin thôi, sao phải sợ như vậy?"

 

Ánh mắt Giang Xuyên bỗng thay đổi, anh ta không còn giả vờ dịu dàng nữa, khóe miệng nhếch lên đầy mỉa mai: "Cô đã biết hết rồi?"

 

Tôi nhìn hắn, không nói gì.

 

Giang Xuyên thở dài, mở rộng cà vạt, hít một hơi thật sâu: "Lâm Tiêu, ban đầu tôi định chạy trốn, nhưng nếu cô muốn vạch trần tất cả, thì cô không thể sống sót được đâu."

---

11

 

Tôi hỏi anh ta: "Giang Xuyên, anh từ một chàng trai nghèo ở làng quê, giờ trở thành tổng giám đốc của một tập đoàn nghìn tỷ, anh rốt cuộc không hài lòng gì? Anh không thích tôi, sao lại cưới tôi?"

 

Giang Xuyên như thể vừa nghe được một câu chuyện hài hước, bật cười điên cuồng: "Cha mẹ cô ngày xưa nói gì về tôi, một thằng nghèo, có tư cách gì mà cưới con gái họ? Sau khi cưới em, ánh mắt của cha mẹ em nhìn tôi thế nào, em không biết sao?"

 

Tôi hỏi lại: "Chỉ vì thế này thôi sao?"

 

Giang Xuyên cười lạnh, nói: "Chắc chắn là không chỉ vì thế. Cô tiểu thư à, lúc trước tôi làm việc ở nhà hàng, trong khi gia đình cô ngồi cao cao, chờ tôi phục vụ. Thì tôi đã âm thầm quyết định, nhất định phải trở thành người như các người, người trên người khác."

 

Anh ta tiếp tục, ánh mắt đầy thù hận: "Tôi ghét cô, mỗi lần chạm vào cô tôi đều nổi phát ban, mỗi lần phải lén ăn thuốc dị ứng. Ngoài tiền ra, cô có gì xứng đáng với tôi không? Vì cô, tôi bỏ cả người con gái tôi yêu nhất, ngay cả con gái mình cũng không dám gặp công khai."

 

Ánh mắt hắn bùng lên cơn thịnh nộ:

"Các người, cô, cha mẹ cô, tất cả những gì các người có, tôi đều muốn chiếm lấy!"

 

Tôi chưa bao giờ thấy một người vô sỉ như vậy!

Tôi tức giận ném chai rượu vào mặt anh ta: "Anh c.h.ế.t đi!"

 

Giang Xuyên giận dữ nhảy bổ vào, tát tôi một cái thật mạnh, rồi vặn tay tôi: "Phụ nữ không phải là đối thủ của đàn ông. Nếu cô đã về rồi, vậy thì tốt."

 

Anh ta nhốt tôi trong phòng, chuẩn bị sẵn xăng và phun lên ngoài cửa, rồi châm lửa.

 

Lửa ngày càng lớn, khói bắt đầu tràn vào trong phòng.

 

Giang Xuyên từ biệt thự chạy ra ngoài.

 

Anh ta đứng dưới lầu kêu gào lớn:

 

"Mau giúp tôi! Vợ tôi tự nhốt mình trong phòng và châm lửa! Cầu xin mọi người cứu cô ấy!"

 

Kỹ năng diễn xuất của anh ta thật tuyệt vời, giọng nói  còn mang chút khóc lóc.

 

Xe cứu hỏa rú còi đến.

 

Các hàng xóm vội vàng chạy ra, ngăn không cho Giang Xuyên xông vào đám cháy. Cuối cùng, anh ta khụy gối xuống đất khóc lóc thảm thiết:

 

"Là lỗi của tôi, tôi biết cô ấy bị trầm cảm... sao tôi không chăm sóc cô ấy tốt hơn..."

 

Một người bên cạnh đã quay video và đăng lên mạng.

 

Một hình ảnh người chồng yêu thương vợ được dựng lên.

 

Người Bảo Hộ đã dự đoán rằng anh ta sẽ đốt c.h.ế.t tôi. Tôi đã chuẩn bị sẵn chăn cứu hỏa và dây thừng trong phòng từ trước.

 

Ngay khi Giang Xuyên châm lửa, tôi lén trèo ra ngoài bằng dây thừng từ lầu hai.

 

Một giờ sau, đám cháy bị dập tắt, lính cứu hỏa nói không phát hiện t.h.i t.h.ể bên trong.

 

Giang Xuyên mặt mày tái mét.

 

Điện thoại vang lên, là Dương Man gọi:

 

"Không xong rồi, Manh Manh biến mất rồi!"

 

Điện thoại của anh ta rơi xuống đất.

Loading...