Mưa lại đổ xuống nặng hạt hơn.
Tôi ngồi trước bậu cửa sổ, nhìn bóng lưng người đàn ông phía dưới đang vội vã rời đi.
Anh quay lại công ty rất gấp, không kịp mang ô, thỉnh thoảng còn đưa tay ấn nhẹ lên vai trái.
Tôi nghĩ chắc vết thương cũ của anh nằm ở chỗ đó.
Chiều hôm đó, điện thoại reo lên một tiếng. Theo thói quen, tôi mở app kia lên.
Trước đây là kiểu “điểm danh” mỗi ngày để chửi nhau, vậy mà giờ lại trở thành một phản xạ có điều kiện kỳ lạ.
Tôi bắt đầu thấy mình… nên ngồi lại nói chuyện đàng hoàng với Quý Minh Xuyên, nói về tương lai của hai đứa.
Kim giờ chỉ đúng số 9.
Chồng tôi vẫn chưa về nhà.
Tôi gọi điện cho anh thì không ai bắt máy.
Tôi vội vàng vào phòng trữ đồ, lấy hai cái ô, rồi hấp tấp mở cửa lao ra ngoài.
Vừa bước một bước ra khỏi cửa, vài tiếng sấm trầm đùng đùng đánh xuống ngay sát bên tai.
Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại thời tiết xấu đến mức này.
Sao anh giờ này vẫn chưa về?
Trong lòng rối như tơ vò, đến mức không để ý thấy có người đang ngồi ở cuối hành lang.
Khi vô tình ngẩng đầu lên tôi giật b.ắ.n cả người.
“Cái gì vậy trời?!”
Người đàn ông ngồi co ro ở góc tường, toàn thân ướt sũng, quần áo dính bết vào da, trông cực kỳ thê thảm.
Không lẽ… Quý Minh Xuyên của mình cũng sẽ bị mưa tạt đến thảm như vậy sao?
Tôi bước vội qua, nhưng lúc đi ngang qua tôi nhìn lại thì càng nhìn càng thấy bộ đồ đó quen quen.
Không đúng.
Tôi quay lại, rồi cảnh giác nhìn kỹ lần nữa, là anh thật. Là Quý Minh Xuyên.
“Anh… sao không về nhà?”
Tôi lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau mưa đọng trên trán anh.
Anh ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ hoe, như đang cố nhịn một nắm nước mắt.
“Vì… anh sợ sấm sét.”
Tôi ngồi xổm trước mặt anh, mới nhận ra cả người anh đang run nhẹ.
“Anh rất nhát gan, rất hèn nhát… Em sẽ không yêu một người như anh đâu… Anh không muốn để em thấy bộ dạng này của mình.”
Cơn mưa lạnh ngắt cũng đã làm ướt đẫm áo tôi.
Tôi ôm lấy anh, một cái ôm không quá ấm áp, nhưng cố gắng để xoa dịu sự sợ hãi của anh.
Tay tôi vỗ nhẹ lên lưng anh, từng nhịp vững chãi, chậm rãi nói:
“Yêu một người… là phải yêu cả những phần không hoàn hảo của họ.”
“Em không cần anh phải biến thành giấc mơ của em để đổi lấy tình cảm của em. Như thế… là không công bằng với cả hai ta.”
“Vậy… em định ly hôn với anh à?”
Quý Minh Xuyên níu lấy vạt áo tôi, hỏi khẽ.
Bên ngoài, tiếng sấm vang dội liên hồi, xen lẫn những tia chớp rạch ngang bầu trời.
Anh sợ đến phát hoảng, nước mắt lăn dài từng giọt trên gò má.
Tôi hít một hơi thật sâu, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt ở khóe mắt anh:
“Ý em là… cho dù anh có sợ sấm cũng không sao cả, đồ ngốc.”
Sau trận mưa, Quý Minh Xuyên bị cảm nặng, phát sốt.
Phải truyền nước biển suốt ba ngày liền trong bệnh viện.
Tan làm, tôi định nấu một bát cháo đem qua cho anh.
Trên đường đi, tôi đi ngang qua một cửa hàng bán bông tai mới khai trương.
Trước cửa là tấm bảng to nổi bật:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/chong-toi-khong-phai-la-trai-ngoan/chuong-6.html.]
【Hàng mới: Khuyên tai nam cá tính đã có mặt.】
Tôi không rành lắm về mấy món này, nên đành hỏi cô bán hàng:
“Loại đeo ở phần sụn tai này, với loại đeo ở dái tai nữa, có mẫu nào đẹp không? Nam tính một chút nha.”
Trong bệnh viện, Quý Minh Xuyên đang dùng một tay uống cháo, không chịu để y tá giúp.
Tôi kéo ghế lại gần, ngồi ngay trước mặt anh.
“Từ khi anh gặp em là anh không đeo khuyên tai nữa đúng không?”
“Ừ.”
“Chẳng ra dáng người lớn gì cả, trông giống trẻ con lắm.”
Anh trông có vẻ khó chịu với bản thân trong quá khứ.
Tôi lấy muỗng từ tay anh, chậm rãi đút từng thìa cháo.
“À vậy hả.”
“Vậy thì tiếc ghê…”
Tôi làm vẻ thất vọng rõ rệt.
“Sao vậy?” – Anh nhìn tôi, mơ màng chẳng hiểu chuyện gì.
Tôi rút từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ xinh xắn.
“Lượm được hai đôi khuyên tai nè.”
Sau đó, anh ấy không chỉ đeo hai đôi khuyên tai ấy suốt, mà còn… đeo lại cả khuyên lưỡi.
Tôi nhìn mấy tấm ảnh Quý Minh Xuyên gửi qua, suýt nữa giật mình đánh rơi điện thoại.
Nhân tiện, tôi hỏi luôn chuyện khiến tôi thắc mắc bấy lâu nay:
【Đeo thế... uống nước có bị rò không?】
【Không cảm giác gì cả.】
【Nhưng mới đeo xong thì chỉ được ăn đồ lỏng thôi.】
【Cơ mà sướng lắm, em muốn thử không?】
Mới nhìn ảnh thôi tôi đã thấy đau, bảo tôi khoét một cái lỗ trên lưỡi như vậy á? Còn ghê hơn tra tấn thời cổ đại ấy chứ.
Anh ta đúng là lạ ghê.
Sợ sấm, nhưng không sợ khoan lũng lưỡi.
【Thôi khỏi khỏi, em không chơi nổi trò này đâu.】
【Không phải ý đó.】
…Không phải ý đó?
Tôi sững vài giây, rồi chợt hiểu ra.
Trời ơi.
Tên này đúng là không đứng đắn!
[Ý hỏi em muốn thử không sướng lắm, mà thử gì thì Soái không biết nha =))]
【Biến!】
【Kìa, lại nổi nóng rồi.】
【Anh không giả vờ nữa, em cũng hết yêu anh rồi đúng không?】
【Hồi đó em nói cho anh làm chính mình mà… giờ nếu em không thích thì cho anh làm lại cái nữa được không, An Mộng?】
Tôi nhịn mấy phút không trả lời.
Kết quả, điện thoại cứ rung bần bật trên bàn làm việc.
Vừa mở ra, đã thấy Quý Minh Xuyên gửi thêm vài tấm ảnh.
Toàn là ảnh bụng sáu múi.
Tôi nhắn:【Anh có biết chừng mực không hả, em đang đi làm đó!】
Anh trả lời:【Á à, sư phụ Chu à hôm nay em giả bộ làm Đường Tăng nữa à? Chuyển sang ăn chay rồi đúng không? Chê anh rồi chứ gì?】
Ngày xưa nếu tôi mà mắng anh kiểu này, anh chỉ im thin thít như cháu ngoan.