Anh hừ mũi một tiếng, giọng có chút ngờ ngợ:
“Hử? Lại cái gì nữa đây? Nửa người nửa chuột, cá thể đột biến à?”
Anh làm ra vẻ nghiêm túc đến buồn cười, tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Anh thật sự không biết hả?”
“Vợ ơi, thật sự không biết mà. Em nói cho anh biết đi.”
“Không biết thì thôi, bỏ tay ra đi, nóng lắm.”
Tôi lật người, cuộn chăn lại rồi lăn ra phía mép giường, rời khỏi vòng tay anh.
Quý Minh Xuyên “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn nằm ngay ngắn trở lại.
Nhưng chưa được bao lâu, sau lưng lại vang lên tiếng sột soạt khe khẽ.
Tôi vừa quay đầu lại thì cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả lên bên tai.
Anh lại lặng lẽ lết đến gần mép giường, rúc về phía tôi.
“Anh làm gì mà sát lại gần thế?”
“Ra xa một chút.”
Trong bóng tối, tôi không thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng nghe rõ ràng trong giọng nói anh thoáng chút tủi thân:
“Tại sao vậy?”
“Anh nằm gần quá, nóng lắm.” Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Vậy để anh chỉnh điều hoà, được không?”
Quý Minh Xuyên nói rất nhẹ, như thể chỉ cần tôi khó chịu là anh sẽ lập tức rút lui.
“Không cần. Anh chỉ cần nằm cách xa ra một chút là được rồi.”
Tôi vẫn còn tức, nhớ lại cái cách hung hăng của anh trong khung chat, lửa giận chưa thể nguôi được.
“…Ừ.”
Quý Minh Xuyên kéo chăn lại phủ lên bụng tôi, vỗ nhẹ một cái rồi xoay người quay lưng về.
Giờ chúng tôi nằm quay lưng lại nhau, cách nhau gần một mét.
Tưởng chừng như vậy thì tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng cuối cùng vẫn không ngủ được.
Lăn lộn đến ba giờ sáng, chợt thấy phía sau có ánh sáng mờ nhạt bật lên.
Quý Minh Xuyên vẫn chưa ngủ. Không biết anh đang xem gì trên điện thoại.
Tôi tò mò không chịu nổi, lén nghiêng người, hé mắt nhìn trộm.
Trong khung tìm kiếm, rõ rành rành một dòng tiêu đề:
【Sau khi kết hôn, vợ tôi đột nhiên trở nên lạnh nhạt là vì sao?】
Câu trả lời tổng hợp từ AI chỉ vỏn vẹn ba chữ:
【Ngoại tình rồi.】
Tôi: “???”
Cái AI gì mà tào lao vậy trời? Ai mà tin thì đúng là tự hại mình!
Quý Minh Xuyên tắt điện thoại.
Tôi tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nhưng chỉ vài phút sau, tôi nghe tiếng anh rút khăn giấy.
Rồi… một vài tiếng nức nỡ nghẹn ngào khe khẽ lọt vào tai tôi.
Không phải chứ? Thật sự tin luôn à?
AI nói gì cũng tin, mai mốt chắc có người bán thuốc bổ lừa đảo chắc anh cũng mua cả lô quá.
Sau một đêm mất ngủ, tôi gật gù ngay tại bàn làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/chong-toi-khong-phai-la-trai-ngoan/chuong-2.html.]
Tập tài liệu sếp gửi vẫn còn chưa kịp mở.
Điện thoại lại vang lên một tiếng thông báo.
Là một tin nhắn riêng từ một tài khoản mạng xã hội.
Tôi giật nhẹ mí mắt, hơi do dự, không muốn mở ra.
Tài khoản đó là nick phụ tôi dùng để… cãi nhau với Quý Minh Xuyên, không follow, không kết bạn.
Giờ đột nhiên nhảy ra một tin nhắn thì 80% là “người bạn cũ” kia bị block rồi cay cú dùng tài khoản khác tìm tới.
Vừa mở ra, đúng y như dự đoán.
Một sticker emoji ngón giữa to tướng.
Quý Minh Xuyên dùng tài khoản trắng trơn không ảnh đại diện, không tên, nhắn đầy khó hiểu:
【Có phải cô "khui" tôi rồi không?】
Tôi: 【???】
【Anh say hả?】
【Từ sau khi tôi gửi cô ảnh vợ tôi hôm qua, vợ tôi bắt đầu lạnh nhạt với tôi. Trước giờ cô ấy chưa từng như vậy.】
【Thì liên quan gì tới tôi?】
Cũng còn may là anh ta chưa lôi ra cái suy nghĩ “vợ ngoại tình” kia nữa, xem ra não vẫn còn dùng được.
【Đừng có giả bộ.】
【Có phải cô lén tìm được cách liên lạc với cô ấy, rồi gửi ảnh chụp màn hình mấy cuộc cãi nhau trước đây không?】
Tôi thấy màn hình hiển thị “đối phương đang nhập văn bản”, trong đầu nổi lên chút trò nghịch ngợm.
【Ơ kìa, cũng thông minh ra phết đấy. Nhưng mà… có gửi thì sao? Tụi mình từng nói gì quá đáng đến mức không dám nhận à?】
Năm phút sau, Quý Minh Xuyên không diễn nữa mà trực tiếp lật bài:
【Vợ tôi không thích kiểu người quá mạnh mẽ, có tính công kích quá cao.】
【Thế này đi, tôi chuyển cho cô mấy vạn, cô giúp tôi giải thích rõ, bảo là cái tài khoản đó không phải của tôi.】
Tôi nhìn cái tin nhắn đó, nghẹn lời luôn. Biết hạ người xin tha cũng nhanh đấy chứ.
Thì ra anh ta biết rõ tôi thích kiểu đàn ông thế nào, vậy nên vẫn cố tình tiếp tục đóng vai con nai ngơ ngác.
Không thể là chính mình một lần cho đàng hoàng được sao?
Cái vai “tiểu bạch liên” này diễn hoài không mệt à?
[Tiểu bạch liên: mô tả những người tốt bụng, vô hại, hồn nhiên, trong sáng và không xảo quyệt.]
【Được thôi.】
Tôi thuận nước đẩy thuyền.
【Cô hẹn địa điểm đi, tôi sẽ cho thư ký mang hợp đồng đến, ký tên xong thì tiền là của cô. Rồi sau đó cô phải giải thích với vợ tôi là cái tài khoản kia không phải của tôi.】
Ồ, chuyên nghiệp thế cơ à?
Tôi liếc qua địa chỉ chuyến công tác tuần sau, gửi thẳng một cái định vị qua.
【Cũng được. Nhưng tôi muốn anh phải đích thân tới. Nếu không, toàn bộ tin nhắn của anh trong suốt một năm qua, tôi sẽ chuyển hết cho vợ anh, không sót một chữ.】
Quý Minh Xuyên:
【Cô điên rồi hả? Cô định làm gì tôi à?】
【Thì anh cứ mang thêm hai ba vệ sĩ theo cho chắc.】
Tôi gỡ chặn cái tài khoản hôm qua vừa block ra khỏi danh sách đen.
Thật ra tôi cũng chẳng nhớ nổi lúc đầu tụi tôi bắt đầu cãi nhau vì chuyện gì nữa.
Cãi riết rồi quen luôn. Mỗi lần mở app lên như kiểu điểm danh, là phải hỏi han nhau bằng một cú chửi mới yên tâm.
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi tò mò bấm vào trang cá nhân của tài khoản đó.
Ồ hô phát hiện ra cả một đại lục mới luôn.