Nửa đêm, một cơn đau dữ dội khiến tôi bừng tỉnh.
Tôi bật dậy, lao ngay vào phòng tắm, m.á.u mũi không ngừng chảy ra.
Bệnh tật hành hạ, khiến tôi cảm nhận rõ rệt sự đau đớn.
Tôi ho dữ dội, mỗi lần ho đều khiến từng mảng m.á.u đông phun ra.
Cái chết, thứ tưởng chừng rất xa vời, nay lại đang đến gần hơn bao giờ hết.
Không. Tôi không thể chết.
Cuộc sống tươi đẹp của tôi chỉ vừa mới bắt đầu, bằng mọi giá, tôi phải sống tiếp!
Sống tiếp... nghĩa là tôi phải từ bỏ rất nhiều thứ.
Giữa mạng sống và lòng tự trọng, tôi sẽ chọn gì?
Câu hỏi này chẳng cần phải nghĩ ngợi.
Tôi mở điện thoại, tìm đến khung chat ghi chú "Thằng Ngốc", chuyển ngay 950 tệ.
Chu Minh nhận tiền ngay lập tức:
"Vẫn thiếu 50 tệ. Ban đầu tổng là 1000 tệ giảm 50 tệ, nhưng em để anh đợi ngoài cửa 3 tiếng, tính theo tiền lương theo giờ, em cần bù thêm 50 tệ."
Cái con mẹ nó...
Tay tôi run lên, tôi chuyển luôn 200 tệ, ghi chú:
"Muốn đến thì đến, không đến thì cút."
Chu Minh:
"Đến ngay đây, vợ yêu. Yêu em."
Sau khi chỉnh trang lại bản thân, tôi không để Chu Minh nhận ra sự khác biệt.
Miễn cưỡng trải qua một lượt, cuối cùng tôi cũng cảm thấy cơn đau n.g.ự.c và sự ngạt thở giảm đi một chút.
Chu Minh nằm vật ra giường, thở hổn hển:
"Là em tự muốn như vậy, nên số tiền còn lại anh sẽ không hoàn trả đâu nhé."
Nhìn gương mặt đáng ghét của anh ta, tôi trợn mắt, đứng dậy sang phòng khác ngủ.
Ở chung một không gian với anh ta, tôi sợ mình sẽ c.h.ế.t vì tức trước khi bệnh tật kịp g.i.ế.c tôi.
Sáng hôm sau, tôi lái xe thẳng đến công ty.
Vừa thấy tôi, vị đại sư mà tôi thuê với giá cao liền gật gù:
"Nhìn khí sắc của cô kìa, chỉ sau một đêm, đã tốt hơn rất nhiều."
Đây lẽ ra phải là một tin vui.
Chỉ tiếc là... Chu Minh quá kỳ quái.
Tôi mệt mỏi nằm gục trên ghế giám đốc, giơ ngón giữa với đại sư.
"Sống... quá khó."
Đại sư tò mò:
"Kể nghe xem nào."
Tôi thuật lại toàn bộ chuyện tối qua cùng những gì Chu Minh đã làm trước đó.
Đáp lại tôi, là một tràng cười nhạo không thương tiếc.
"Đáng đời."
Tôi không thể phản bác, bởi vì ngay từ đầu, tôi cũng không phải kẻ có ý định tốt đẹp gì.
"Thầy nói xem, sao đến giờ anh ta vẫn chưa gửi hợp đồng chia đôi tiền cho tôi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/chong-muon-toi-chia-nua-luong-thang-cho-anh-ta/3.html.]
Tôi nhìn điện thoại im lìm, ngửa đầu than thở.
Không gửi hợp đồng, tôi làm sao có thể quang minh chính đại bòn rút tuổi thọ của anh ta đây?!
"Có lẽ anh ta sợ vội vàng quá lại dọa cô - nữ đại gia mù quáng này chạy mất."
Đại sư vừa cắn hạt dưa, vừa nhún vai:
"Dù sao thì, anh ta cũng không phải kẻ ngốc."
Tôi thở dài.
"Đầu óc này, thà anh ta không có còn hơn."
Không sợ kẻ xấu ranh ma, chỉ sợ kẻ ngu đột nhiên thông minh.
Bà mối hoàn toàn cạn lời trước yêu cầu của tôi.
Nhưng trước sức mạnh của tiền, bà ấy nhanh chóng nuốt lại sự im lặng, gửi cho tôi vô số hồ sơ của những đối tượng kỳ quái.
Chỉ tiếc rằng…
Không ai có thể vượt qua Chu Minh.
Không phải về độ kỳ quặc, mà là về… tuổi thọ.
Chu Minh có thể sống đến 120 tuổi. Nếu tôi cắt giảm 30 năm, vẫn có thể chia phần hơn 40 năm!
Nhưng hiện tại…
Khó quá.
Quá khó.
Ngay lúc tôi gần như tuyệt vọng, Chu Minh cuối cùng cũng ra tay hành động.
—---
"Tô Đường, mấy ngày qua em cảm thấy anh thế nào?"
Không tốt chút nào! Rất tệ!
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt sáng rực của anh ta, tôi im lặng vài giây, gượng gạo đáp:
"Cũng được."
"Vậy thì tốt!"
Chu Minh cười hớn hở.
Anh ta rút ra một tập giấy A4, đưa cho tôi:
"Vì tương lai hạnh phúc của chúng ta, anh nghĩ đã đến lúc mở một cuộc họp gia đình rồi."
Nhìn thấy xấp hợp đồng trong tay anh ta, tôi suýt bật khóc.
Cuối cùng…
Cũng chờ được đến ngày này rồi!
"AA đúng không? Em đồng ý."
Tôi lấy ngay cây bút mang theo bên người, chuẩn bị ký tên ngay lập tức.
"Không phải AA, là AAB – AA và B."
Chu Minh ngượng ngùng giải thích:
"Chúng ta là một gia đình rồi, một số thứ không cần phải tính toán quá chi tiết."
"Ý anh là sao?"
Tôi nắm chặt tập hợp đồng, trong lòng bắt đầu có cảm giác bất an.
Không lẽ anh ta định giở trò vào phút cuối để hại tôi?!