Tôi nhanh chóng liên hệ với một người bạn là luật sư.
Từng chi tiết về tình hình tài sản chung, con cái, những gì tôi đã bỏ ra suốt hai mươi năm qua… tôi đều kể rõ.
Bạn tôi im lặng rất lâu.
"Thanh Nhan, yên tâm đi, lần này mình sẽ giúp cậu giành được quyền lợi lớn nhất."
Tôi cảm ơn anh ấy.
Cúp máy, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lúc này, đầu óc tôi mới thực sự tỉnh táo.
Căn nhà này là tài sản riêng của Giang Nghiễn Trạch trước khi kết hôn, không nằm trong diện phân chia khi ly hôn. Anh ta hiểu rõ điều đó, nên mới không ngần ngại ghi rõ vào di chúc, muốn để lại nó cho Trần Lệ Vi.
Khi tôi xách va li trở về nhà mẹ đẻ, bà nhìn tôi hơn nửa phút.
Bà chắn ngay trước cửa, giọng đầy trách móc.
"Vợ chồng nào mà chẳng có lúc cãi nhau! Con đừng học theo mấy thứ ‘năng lượng tiêu cực’ trên mạng, cứ hễ giận là xách hành lý về nhà mẹ!"
"Nghe mẹ một câu, Giang Nghiễn Trạch vẫn đang nằm trong bệnh viện, con chịu khó cúi đầu, nhường một chút, rồi chuyện này cũng qua thôi! Dù gì cũng đã làm vợ chồng với nhau bao năm, đừng đi vào ngõ cụt!"
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y cầm của va li, không lùi bước.
"Mẹ có biết lần này bọn con cãi nhau vì chuyện gì không?"
"Không cần biết vì lý do gì, nhưng nhà thì không thể tan! Con đừng quên, con là mẹ rồi! Sau này còn phải làm bà nội, bà ngoại, sao cứ bướng bỉnh như vậy!"
Tôi nhìn ngôi nhà thân quen trước mặt, trong đầu chợt hiện lên buổi chiều của nhiều năm trước.
Vừa tốt nghiệp và tìm được việc, tôi đã bị mẹ kéo đi xem mắt.
Khi đó, mẹ nói rằng phụ nữ dù sớm hay muộn cũng phải kết hôn, nên phải tranh thủ lúc còn trẻ và có giá trị để lựa chọn. Nếu để đến lúc trở thành ‘gái ế’, thì chỉ còn nước nhặt lại đồ thừa của người khác.
Cuối cùng, sau khi cân nhắc tới lui, mẹ đã chọn Giang Nghiễn Trạch cho tôi.
Đương nhiên, bà không cầm d.a.o kề cổ ép tôi cưới anh ta.
Người gật đầu đồng ý vẫn là tôi.
Điều tôi hối hận nhất chính là… tại sao cha mẹ cứ phải đẩy con cái vào hôn nhân khi chúng còn quá non nớt, chưa hiểu gì về cuộc sống và tình yêu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/chong-len-hien-than-cuu-tinh-cu-luc-benh-tat-de-toi-cham-soc/chuong-4.html.]
Như thể hôn nhân chỉ là một việc bắt buộc phải làm, còn yêu hay không, hạnh phúc hay không, chẳng hề quan trọng.
Tôi hít sâu, không muốn tranh cãi với mẹ.
"Con đã quyết định ly hôn rồi. Nếu mẹ thấy anh ta tốt, thì cứ giới thiệu cho người khác đi."
"Con…!"
Mẹ giơ tay chỉ vào tôi, lắc đầu:
"Tính con cứng đầu như vậy, sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt lớn!"
Tôi đứng yên trong phòng khách, đầu óc như bị hàng trăm cây kim châm vào, rỉ m.á.u nhưng vẫn không chịu dừng lại.
"Thiệt lớn? Như thế nào mới gọi là thiệt lớn?"
"Chẳng lẽ con chịu tổn thương như vậy còn chưa đủ sao? Người đầu ấp tay gối lại luôn yêu thương người phụ nữ khác. Vì cô ta, Giang Nghiễn Trạch sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống. Đứa con mà con nuôi nấng bao năm, chẳng những không bênh vực con, mà còn trách con không biết bao dung cho bố nó.
"Mẹ, mẹ cũng là phụ nữ. Con thật sự tò mò, trong hôn nhân, rốt cuộc sai lầm nào mới là không thể tha thứ trong mắt mẹ?"
"Chẳng lẽ mẹ muốn con cuối cùng cũng giống mẹ, ngày ngày sống trong hối hận, tự trách vì năm đó không cầm d.a.o g.i.ế.c c.h.ế.t bố và nhân tình của ông ta khi họ bỏ đi cùng nhau hay sao?!"
"Chát!"
Một cơn đau rát bỏng truyền đến từ bên má.
Tôi nhìn mẹ, bà đang im lặng rơi nước mắt, trong lòng tôi đau nhói.
"Mẹ à, con không muốn sống thấp hèn như mẹ. Con cũng không muốn cuộc đời mình bi thảm như thế này. Hôn nhân chỉ là một trải nghiệm trong cuộc sống dài đằng đẵng của con, nó không phải là điểm đến cuối cùng. Nếu trải nghiệm này tệ hại, con có quyền từ bỏ nó ngay lập tức."
Mẹ há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt nên lời.
Tôi xách hành lý, trở về phòng của mình.
Chưa kịp yên ổn được mấy ngày, mẹ chồng lại kéo con trai tôi đến tìm.
Bà ngồi vững chãi ngay giữa phòng khách, thoải mái nhận tách trà mẹ tôi đưa đến.
“Thông gia à, tôi không phải thiên vị con trai mình, nhưng ai mà chẳng có người trong lòng khó quên? Nếu chỉ vì chuyện này mà đòi ly hôn, còn để chồng nằm viện không ai chăm sóc, nói ra thì cũng chẳng có lý đâu…”
Tôi cười lạnh, ngắt lời bà:
“Bà là mẹ ruột của anh ta, bà chăm sóc anh ta thì càng chu đáo. Nếu tôi đến, sợ rằng đang tức giận, tôi sẽ nhổ luôn ống thở của anh ta mất!”