CHỒNG GIẢ CÂM ĐIẾC, TÔI TIỄN THẲNG RA KHỎI NHÀ - 1
Cập nhật lúc: 2025-04-30 03:54:31
Lượt xem: 121
Sau ba năm kết hôn, chồng tôi dần dần trở nên vừa điếc vừa mù.
Gọi anh ấy phơi đồ, gọi bảy tám tiếng không hề có phản ứng.
Ra ngoài có thể dửng dưng bước qua rác ngay dưới chân.
Bảo trông con, chỉ thấy anh ta chăm chú chơi game, trong khi con gái đứng bên cạnh khóc ngất trời.
Nhưng khi tôi cắm chìa khóa vào ổ khóa, anh lại có thể lập tức hét lên:
“Cuối cùng em cũng về rồi, con giao lại cho em đấy nha.”
Thậm chí đầu không ngẩng lên, ánh mắt cũng chẳng liếc lấy một cái.
Ồ, thì ra anh không điếc cũng chẳng mù.
—-----
Trên mạng nói rằng, chồng là loài sinh vật như thế này:
Năm đầu kết hôn: Gọi là tới ngay.
Năm thứ hai: Thi thoảng không nghe thấy.
Năm thứ ba: Thường xuyên bị điếc.
Năm thứ tư: Vừa điếc vừa mù.
Còn chồng tôi – Bao Hàng – là kiểu điển hình, mới 3 năm mà đã đi hết con đường 4 năm của người khác.
Tôi chẳng biết từ khi nào, âm lượng tôi dùng khi nói chuyện với anh ấy ngày càng lớn dần.
Còn anh ấy thì lúc nào cũng ôm khư khư cái điện thoại, hoặc chơi game, hoặc lướt video ngắn.
Tôi gọi, thì một là anh ấy ậm ừ lơ đễnh rồi sau đó không nhớ tôi nói gì.
Hai là tôi gọi cả chục lần cũng không có phản hồi nào.
Đến khi tôi phát cáu, anh lại làm bộ mặt ngây thơ:
“Em mới gọi anh à?”
Cả người như một cái xác sống, có thân xác mà không có linh hồn.
—----
Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau vì việc anh ấy "không nghe thấy", là khi tôi gọi anh ấy đi phơi đồ.
Lúc đó tôi đang đau bụng kinh, nằm trên giường, chợt nhớ ra quần áo trong máy giặt chưa được đem ra phơi, nên gọi với ra phòng khách.
“Chồng ơi—” (âm lượng bình thường)
Không có phản ứng.
“Chồng ơi—” (to hơn)
Vẫn không có phản ứng.
“CHỒNG ƠI—” (rất to)
Lẽ nào chưa nghe thấy?
Nếu là mẹ tôi gọi tôi thế này mà tôi không trả lời, chắc chắn sẽ ăn mắng rồi.
“CHỒNG ƠI—” (rất rất to)
Hay là anh ấy ra ngoài rồi?
Nhưng tôi đâu nghe thấy tiếng cửa mở?
“CHỒNG ƠI—” (siêu to)
Hét mạnh quá khiến bụng tôi đau hơn, một dòng ấm nóng trào ra.
Nhà chỉ có 90 mét vuông, làm sao không nghe thấy được?
Vậy mà Bao Hàng vẫn chẳng có chút phản ứng nào.
Bỗng, trong phòng khách vang lên tiếng cười ha hả.
Tiếng này tôi quá quen, là khi anh ta xem mấy clip hài hước.
Thì ra anh ấy không hề ra ngoài. Vậy tại sao tôi nghe được tiếng anh ấy, còn anh ấy lại không nghe thấy tôi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/chong-gia-cam-diec-toi-tien-thang-ra-khoi-nha/1.html.]
Tôi sôi máu. Hôm nay nhất định phải hỏi rõ ràng.
—---------
Tôi bật chăn dậy, mở cửa phòng bước ra.
“Bao Hàng.”
Anh ta không đeo tai nghe.
Tôi bước tới, đứng chắn trước mặt anh ta, tạo một cái bóng lên đầu anh:
“BAO HÀNG!”
Bao Hàng giật mình ngẩng đầu lên theo phản xạ:
“Gì vậy?!”
“Tôi gọi anh sao không trả lời?”
“Em vừa gọi anh à?”
“Tôi gọi anh 5 lần trong phòng ngủ! Anh bị điếc à?”
“Anh không nghe thấy, chắc tại giọng em nhỏ quá.”
“Tôi hét to đến mức hàng xóm còn nghe rõ! Anh bảo anh không nghe thấy? Nhà mình có 90 mét vuông chứ có phải 900 đâu! Đừng có giả điếc nữa!”
Bao Hàng cũng tức:
“Em bị gì vậy? Không nghe thấy thì không nghe thấy thôi, la lối cái gì?”
“Em không thể nói chuyện dịu dàng chút sao?”
Anh ta chê tôi không dịu dàng, trong khi bạn bè ai cũng bảo tôi dịu dàng, hồi yêu nhau anh còn hay khen tôi như thế.
Tôi cảm thấy một luồng khí tức nghẹn trong ngực, đau thắt lại, đầu óc rối bời nhưng chẳng nói được gì.
Bao Hàng thấy tôi im lặng thì hỏi tiếp:
“Em tìm anh có việc gì?”
Anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, còn tôi thì thấy sự bình tĩnh ấy khiến mình trông thật lố bịch.
Tôi nói gằn từng chữ:
“Anh đi phơi quần áo trong máy giặt đi.”
Anh ta “ừ” một tiếng, thả lỏng người rồi lại ngả xuống ghế sofa:
“Lát nữa anh làm.”
Kết quả, đến hôm sau, quần áo vẫn còn nguyên trong máy, ẩm ướt và bắt đầu bốc mùi.
—--------
Ban đầu tôi nghĩ đó chỉ là ngoại lệ, một hiện tượng ngẫu nhiên, nhưng chuyện ấy ngày càng lặp lại thường xuyên.
Mức độ “điếc” của anh ta cũng tăng dần – từ không nghe thấy tiếng gọi từ phòng khác, thành không nghe thấy khi cách có 2 mét.
Sau bữa tối, tôi dọn bàn ăn, còn dư vài quả dâu, tôi gọi anh:
“Anh còn ăn dâu không, không thì em cất vào tủ lạnh.”
Bao Hàng ngồi cách đó 3 mét, vừa gõ điện thoại vừa cười lạ lùng.
Tôi nâng cao giọng:
“Bao Hàng!”
Anh mới ngẩng đầu lên, nhìn tôi ngơ ngác:
“Gì thế?”
Tôi cảm giác như đ.ấ.m vào bịch bông.
Chẳng có cảm xúc gì.
Tôi nói:
“Không có gì.”
Rồi tôi ăn sạch đống dâu còn lại.