Cha Tôi Bắt Mẹ Tôi Phục Vụ Khách Rồi Lại Tới Lượt Tôi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-29 05:14:37
Lượt xem: 12
Mẹ tôi là một nàng cá chép, bà bị cha tôi bắt lên lên bờ, giam cầm trong căn nhà này để tiếp đón khách quý.
Bất kỳ ai được bà ban phúc đều sẽ hưởng trọn một tháng vận may rực rỡ.
Năm tôi tròn mười ba tuổi, mẹ tôi đã ra đi vì mất m.á.u quá nhiều.
Cha bảo, đêm mai đến lượt tôi phải tiếp khách rồi.
Chương 1
"Giang Vô, nhìn kìa, hoàng hôn hôm nay diễm lệ quá, mặt biển đã chuyển sang sắc tím lung linh rồi."
Mẹ nằm trên giường, xiêm y xộc xệch, đôi mắt mơ màng, gương mặt ửng lên một màu đỏ khác thường. Tôi nhúng chiếc khăn vào nước ấm, nhẹ nhàng lau cơ thể mẹ. Vải bông lướt qua những vết thương rướm máu, nhưng mẹ chẳng hề có phản ứng gì.
Tôi nhìn mẹ với ánh mắt đầy âu lo: "Mẹ ơi, căn phòng này không có cửa sổ, làm sao mẹ nhìn thấy biển được?"
Phải chăng mẹ sắp lìa đời rồi?
Người ta thường đồn rằng trước khi nhắm mắt xuôi tay, con người sẽ thấy được khung cảnh tuyệt đẹp nhất trong cuộc đời mình. Mẹ bị cầm tù trong căn phòng u tối chẳng hề thấy ánh dương, giờ đây mẹ nhìn thấy hoàng hôn, trông thấy đại dương mênh mông, liệu mẹ có sắp từ giã cõi đời không?
Tôi vô cùng khiếp sợ trước ý nghĩ mẹ sẽ ra đi.
Một tháng trước, Đỗ Tử Minh và phu nhân của ông ta đã bàn luận: "Khách hàng đều phản ánh thời gian may mắn ngày càng ngắn lại, phải chăng Giang Yên sắp không thể cầm cự được nữa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/cha-toi-bat-me-toi-phuc-vu-khach-roi-lai-toi-luot-toi/chuong-1.html.]
Diêu Ngọc Liễu gật đầu đáp lời: "May mắn của cá chép vốn có hạn định, dùng cạn thì tàn, tính ra nàng ta cũng đã tiếp khách gần mười bốn năm trời, theo lẽ thường thì cũng chẳng còn thì giờ nữa."
"Nhưng mà... Nàng ta khuất núi rồi, chẳng phải vẫn còn Giang Vô sao?"
Lúc đó tôi đang quỳ gối trên nền đất lạnh lẽo để rửa chân cho bà ta, nghe thấy câu này, tôi không khỏi rùng mình.
Diêu Ngọc Liễu đột ngột đưa tay véo mạnh cằm tôi, cáu gắt nói: "Con tiện tỳ này, mấy hôm trước đã quyến rũ khiến công tử nhà ta phải nhìn ngắm mãi. Chắc hẳn da thịt ngứa ngáy, sớm đã háo hức muốn tiếp khách rồi!"
Diêu Ngọc Liễu thốt xong liền túm chặt mái tóc tôi, giáng cho tôi mấy cái tát như trời giáng, rồi ấn đầu tôi vào chậu nước rửa chân. Bà ta thật ngớ ngẩn, tôi vốn là cá chép, làm sao có thể e ngại nước được chứ.
Đầu tôi chạm vào đáy chậu, mắt mở to, cảm nhận dòng nước vuốt ve gương mặt, mang lại cảm giác ấm áp dễ chịu, dường như trong cơ thể cũng bừng lên chút sinh lực mới.
"Ngọc Liễu, nàng mất trí rồi sao! Đừng để nó chạm vào nước!"
Đỗ Tử Minh hét lên dữ dội khiến Diêu Ngọc Liễu ngượng ngùng rụt tay lại.
"Thiếp bị con tiện nhân này chọc giận đến mức mất bình tĩnh."
Tôi bị Đỗ Tử Minh túm chặt cánh tay, ánh mắt vẫn khát khao nhìn đắm đuối vào chậu nước rửa chân. Mẹ từng dạy, nước có thể tiếp thêm sức mạnh cho giống loài chúng tôi.
Chỉ cần lẩn trốn vào làn nước, con người sẽ chẳng thể làm hại được tôi.
Vì vậy, Đỗ Tử Minh canh phòng nghiêm ngặt, mỗi ngày chỉ cấp cho tôi ba cốc nước uống, đủ để tôi tồn tại. Nước ấm dùng để lau cơ thể cho mẹ cũng được nấu đặc biệt với lá cỏ chín giới, nhằm kiềm chế sức mạnh nội tại của bà.