Câu Trả Lời Là Nước Mắt - 13

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:17:29
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm thứ năm, tôi không còn đi dạo quanh các thành phố lân cận để giải sầu.

Mỗi ngày đều ở nhà. Tranh của tôi đã có chút tiếng tăm, mỗi lần tham gia ký tặng sách…

Năm thứ sáu, công ty của Tống Tử Xuyên niêm yết, anh ấy phải về trụ sở chính ở Bắc Kinh, hỏi tôi có muốn về cùng không.

Tôi lắc đầu.

Mọi thứ ở Bắc Kinh dường như đã rất xa vời với tôi.

Còn một chuyện, tôi chưa từng nói với ai.

Năm đó khi biết Cố Từ nhận nhầm người, thực ra, tôi đã lén buồn rất lâu.

Sau này khi tôi một mình lật lại ký ức, nhiều khoảnh khắc luôn rõ ràng vô cùng———

Năm mười lăm tuổi, Cố Từ đạp cửa lớp chúng tôi nói.

“Từ nay An Hứa có tôi che chở, ai dám động đến cô ấy thử xem.”

Năm mười bảy tuổi, Cố Từ học lại một năm để ở bên tôi, anh ấy cười nói.

“An Hứa, em ngốc thế này, không có anh bên cạnh em bị người ta bắt nạt thì sao?”

Năm mười tám tuổi, dưới ánh hoàng hôn rời khỏi nhà họ Cố, chàng trai quay lưng lại với bức tường hoa văn chạm khắc và khí thế lẫm liệt của gia tộc trăm năm, mắt sáng rực nói với tôi.

“An Hứa, anh không cần gì cả, anh chỉ cần em.”

Năm hai mươi tuổi, chúng tôi co ro run rẩy trong đường hầm dưới lòng đất, Cố Từ ôm tôi chắc chắn nói.

“An Hứa, chúng ta nhất định sẽ mãi mãi bên nhau.”

Tôi không thể lừa dối bản thân.

Vẫn rất tiếc nuối.

Khi biết rằng, bao nhiêu quyết định kiên định đó, đều chỉ vì Cố Từ nhận nhầm người.

Nhưng không sao.

Tôi cố gắng đưa tay lên, cố lau nước mắt cho anh ấy.

“Cuối cùng, em cũng đã cứu anh một lần rồi.”

Hoàn Thành.

Lần gặp lại Cố Từ là năm thứ bảy tôi rời Bắc Kinh.

Đó là một buổi hoàng hôn rất đỗi bình thường, tôi kéo vali chuẩn bị cho một chuyến đi dài.

Trên đường ra sân bay, TV nhỏ trên taxi đang đưa tin Cố Từ vừa đạt được một hợp tác quốc tế nào đó, giờ đây đế chế kinh doanh của anh đã mở rộng đến mức chưa từng có.

Xuống xe, tôi đứng bên đường nghe điện thoại của biên tập viên.

“Alo? Cậu có nghe không?”

Tôi sững sờ, nhìn thấy người đàn ông xuất hiện ở phía bên kia đường.

Anh ta vừa mới xuất hiện trên màn hình TV.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/cau-tra-loi-la-nuoc-mat/13.html.]

Tôi thậm chí tưởng mình hoa mắt, cho đến khi anh ấy bước về phía này.

Tôi đứng đó phân vân rất lâu.

Nếu một lát nữa gặp mặt, nên coi nhau như người lạ, hay chào hỏi đơn giản?

Còn chưa kịp nghĩ xong, giây tiếp theo, khi anh vừa đặt chân lên vỉa hè này, một chiếc xe hơi mất kiểm soát lao đến từ phía sau anh…

 

Thì ra tôi cũng có thể chạy nhanh như vậy.

Khi đẩy anh ấy ra, tôi đã nghĩ.

Tôi ngã xuống đất, nhìn thấy anh ấy mặt trắng bệch kinh hãi, loạng choạng chạy về phía tôi.

Anh ấy dường như không già đi chút nào.

Bảy năm trôi qua, khuôn mặt đó gần như không thay đổi gì.

Thực ra tôi là người trầm lặng và ngốc nghếch.

Tôi không giỏi ăn nói, lại càng không biết nói lời yêu thương.

Cố Từ từng không ít lần giận dỗi vì tôi không thể nói được những câu như “Em yêu anh”.

Hơn nữa vì không biết bắt đầu từ đâu, tôi rất ít khi kể cho anh ấy nghe về quá khứ của mình.

Ví dụ như từ khi tôi có ký ức, mẹ tôi đã liên tục nói rằng, tôi đã cướp đi cơ hội sống của em trai, người đáng lẽ phải c.h.ế.t là tôi.

Tôi cũng nghe đi nghe lại, khắc sâu vào lòng.

Nhưng sau này khi bà ấy nhiều lần đẩy tôi ra, một mình trốn trong phòng tránh những trận đòn của cha dượng.

Khi bà ấy đốt sách vở của tôi, ép tôi sau kỳ thi sẽ cùng bà ấy tiếp khách, ở Bắc Kinh tôi bị Hà Tĩnh dẫn người cắt rách quần áo chụp ảnh, bị tát, bị túm tóc dí vào bồn cầu.

Tôi thực ra rất muốn hỏi bà ấy một câu:

Cướp đi cơ hội sống của em trai, thật sự rất xin lỗi.

Chỉ là bà có thể nói cho tôi biết, ý nghĩa của việc sống là gì không?

Sau đó tôi mang theo câu hỏi này mà lặng lẽ lớn lên.

Cho đến khi mười lăm tuổi gặp Cố Từ.

Khoảnh khắc đó, tôi tự nhủ.

Vậy là đủ rồi.

Cuộc đời xui xẻo này của tôi, dù sao cũng không phải vô nghĩa.

Dù tôi biết mình và anh ấy sẽ không có kết cục.

 

Trong cơn mơ hồ, tôi dường như nghe thấy Cố Từ hoảng hốt gọi tên tôi bên cạnh.

Đôi mắt anh đỏ ngầu, vươn tay muốn chạm vào tôi nhưng không dám.

Đã ba mươi ba tuổi rồi, sao vẫn có thể khóc như vậy.

Loading...