CẢNH SÁT TRẦN LẠI ĐẾN BẮT TÔI NỮA RỒI! - CHƯƠNG 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:37:34
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng nói này quen thuộc đến mức da đầu tôi tê rần.

Ngẩng đầu lên liền thấy Trần Cạnh Kiêu đứng ở cửa, cúc áo cảnh phục cài kín đến cổ, thắt lưng siết lấy vòng eo săn chắc.

Ánh mắt lướt qua chiếc áo hai dây váy ngắn của tôi, yết hầu anh khẽ trượt mạnh.

Ánh mắt chạm nhau, tôi theo phản xạ rụt tay về sau lưng:

「Chồng ơi, anh... anh nghe em giải thích...」

「Bọn họ đều gọi trai, chỉ mình em không gọi...」

「Tay em còn chưa dám sờ, mắt cũng không dám liếc nhìn...」

Cậu cảnh sát trẻ bên cạnh không nhịn được, bật cười thành tiếng:

「Đội trưởng Trần, đây là video camera giám sát...」

Cậu cảnh sát trẻ đưa máy tính bảng tới.

Tôi trơ mắt nhìn bộ dạng ngu ngốc của mình đang điên cuồng nuốt nước miếng trước cơ bụng trên màn hình.

Tuyệt vọng tới mức muốn đầu thai tại chỗ luôn.

Ngạt thở hơn nữa là.

Trần Cạnh Kiêu vậy mà lại nhấn nút tạm dừng.

Phóng to cái móng vuốt của tôi sắp chạm vào cơ bụng mẫu nam.

「Cô Ôn.」

Khớp ngón tay anh gõ gõ lên màn hình, nhẫn cưới va vào kêu tiếng lanh lảnh,

「Giải thích động tác này xem nào?」

Chân tôi mềm nhũn, suýt nữa thì trượt quỳ:

「Chồng ơi anh nghe em nói! Em đang thẩm định nghệ thuật thôi...」

Trần Cạnh Kiêu nghiến răng:

「Dẫn đi.」

Đôi chân dài trong chiếc quần cảnh phục bước đi đằng đằng sát khí.

Nhớ lại lúc xem mắt, tôi nhìn chằm chằm bộ cảnh phục của anh, trong đầu toàn là mấy thứ đen tối ướt át về còng tay, cưỡng ép yêu đương.

Giờ thì báo ứng tới rồi, anh dùng còng tay cưỡng chế tôi thật.

Hân hạnh nhận được một đôi vòng tay bạc nhỏ xinh.

Hu hu.

Trong phòng thẩm vấn.

Trần Cạnh Kiêu nhìn chằm chằm cái áo hai dây của tôi.

Mặt sa sầm, anh cởi áo khoác cảnh phục ra, khoác lên người tôi.

Tôi co rúm trên ghế, im lặng giả làm chim cút.

「Họ tên?」

「Vợ của anh...」

Cây bút máy cộp một tiếng đập xuống mặt bàn.

Trần Cạnh Kiêu kéo cổ áo, cao giọng:

「Nghiêm túc.」

Tôi nhìn yết hầu trượt lên xuống của anh, lí nhí:

「Ôn Dạng.」

Anh trầm mặt:

「Động cơ gây án?」

「Phòng không gối chiếc ba mươi hai ngày.」

Tôi bẻ ngón tay bắt đầu kể tội,

「Yêu phải người đàn ông không về nhà...」

Cậu cảnh sát trẻ ghi biên bản ở góc phòng cười như ngỗng kêu.

Trần Cạnh Kiêu phóng một ánh d.a.o găm qua.

「Khai báo cẩn thận, trong suốt quá trình đã làm những gì?」

「Không làm gì cả, chỉ uống ly nước trái cây...」

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/canh-sat-tran-lai-den-bat-toi-nua-roi/chuong-2.html.]

Anh gõ gõ bàn, cảnh cáo tôi:

「Cung cấp lời khai giả là phải chịu trách nhiệm pháp lý đó.」

「Chỉ là, nhảy múa...」

「Nhảy thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?」

「Chỉ là có thể, vô tình chạm vào cơ bụng cậu ta...」

「Chạm mấy lần?」

「Cái này thì liên quan gì đến vụ án?」

Tôi không nhịn được chất vấn.

Mặt anh căng ra, giọng nghiêm nghị:

「Mọi chi tiết đều phải khai báo rõ ràng.」

Tôi đành căng da đầu nói:

「Hai lần? Ba lần?」

Mặt Trần Cạnh Kiêu thoáng tái đi, giọng âm trầm đáng sợ:

「Rốt cuộc là mấy lần?」

Tôi chột dạ cúi đầu:

「Em sai rồi chồng ơi...」

Mấy cảnh sát ngoài cửa bám vào cửa sổ hóng chuyện:

「Khụ, Đội trưởng Trần, theo quy định phải hỏi rõ bộ phận tiếp xúc của nghi phạm – cơ bụng cụ thể là bụng trên, bụng giữa hay bụng dưới ạ?」

Ánh mắt Trần Cạnh Kiêu như mang theo tên độc:

「Các cậu rảnh lắm à?」

「Không phải sếp dạy sao!」

Mấy người vừa chuồn vừa trêu chọc,

「Tuần trước càn quét mại dâm sếp còn bảo lấy chứng cứ phải tỉ mỉ cụ thể...」

「Đó là đối với tội mua dâm!」

「Nhưng chị dâu vừa bảo chạm vào đường nhân ngư mà.」

Cậu cảnh sát trẻ ghi biên bản cố nén cười, rút điện thoại ra,

「Đội trưởng Trần xem này, trong nhóm chat đội cảnh sát hình sự đang bàn tán tốc độ xuất quân tối nay của sếp phá kỷ lục rồi, mọi người hỏi có phải sếp chạy nước rút trăm mét không...」

Trần Cạnh Kiêu túm gáy cậu ta ném ra ngoài cửa.

Cậu cảnh sát trẻ bám khe cửa ló đầu vào:

「À mà, chị dâu nếu cần thẩm định nghệ thuật cơ bụng, đội cảnh sát chúng tôi...」

「Không muốn tan làm nữa à?」

Cậu cảnh sát trẻ cười hì hì làm lành:

「Muốn muốn muốn! Hai vị cứ tiếp tục chấp pháp.」

「Đúng rồi, Đội trưởng Trần, chỗ người nhà nhớ ký tên đầy đủ mới được đưa chị dâu về nhà đó nha.」

Trần Cạnh Kiêu mặt mày sa sầm ký tên.

Rồi lại đưa tay kéo chặt chiếc áo cảnh phục đang khoác trên người tôi.

Trên đường về, anh im lặng lái xe.

Tôi vừa ngoan vừa sợ:

「Trần Cạnh Kiêu, anh... giận rồi à?」

Anh mặt không cảm xúc:

「Không có.」

Ngoài miệng thì nói vậy.

Tôi len lén liếc trộm một cái.

Đường viền hàm của người đàn ông căng chặt, đôi mắt sâu dài hẹp khẽ cụp xuống, môi mỏng hơi mím lại.

Ngón tay thon dài nắm vô lăng, tay áo sơ mi xanh đồng phục xắn đến khuỷu tay, để lộ cánh tay với những đường gân rõ ràng.

Trời đất ơi, đến tức giận cũng đẹp trai thế này.

Tôi đang nghĩ xem phải dỗ anh thế nào.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Điện thoại đột nhiên rung lên.

Loading...