Đúng vậy. Ngay từ đầu, tôi chưa từng định giao vai nữ chính cho Văn Mẫn.
Vai diễn ấy là linh hồn của kịch bản — là kết tinh tâm huyết của tôi, sao có thể để cô ta làm hoen ố được?
Vừa hay Lan Trác nhập viện, mấy cảnh quay khó thì để Văn Mẫn “gánh vác” cũng tốt. Tôi nói:
“Tiện thể bà còn có thể tăng độ nhận diện. Nhờ vài tài khoản marketing tung vài bài so sánh dìm hàng, khéo lại tăng thêm lượt theo dõi.”
Người đầu tiên bị đem ra làm bao cát — chính là Văn Mẫn.
Lan Trác như chợt nhớ ra điều gì:
“Cái tên này nghe quen lắm… chẳng lẽ… vết sẹo ở tay bà…”
Tôi không trả lời, chỉ im lặng.
Im lặng, nhưng đủ để thay cho lời xác nhận.
Đầu bên kia cũng lập tức rơi vào yên tĩnh.
………
5
Quãng thời gian bị bắt nạt kéo dài suốt một năm, cuối cùng cũng kết thúc vào ngày tốt nghiệp cấp hai.
Cả mùa hè ấy, tôi ru rú trong phòng, lặng lẽ r ạ ch từng đường lên tay mình. Chỉ khi m.á.u chảy ra, tôi mới cảm thấy mình đang thực sự tồn tại.
Khi mẹ phát hiện sự bất thường, tôi đã mất ngủ ba ngày liền, trông chẳng khác gì một cái x á c biết đi.
Cuộc sống bị cô lập quá lâu khiến tôi mắc chứng rối loạn lo âu và có xu hướng tự hủy hoại bản thân. Chỉ thuốc mới giúp tôi ngủ được mỗi đêm.
Sau khi nhận được kết quả chẩn đoán, mẹ ôm chặt tôi trước cổng bệnh viện, khóc không thành tiếng:
“Con gái, chuyện này… không phải lỗi của con.”
Phải rồi.
Lỗi… chưa bao giờ là của những đứa trẻ bị bắt nạt.
Không lâu sau, căn nhà cũ do cha tôi để lại được đưa vào diện giải tỏa. Mẹ chọn nhận toàn bộ tiền đền bù, đưa tôi rời khỏi vùng ký ức đen tối đó.
Tôi đổi tên, bắt đầu cuộc sống cấp ba mới.
Dù đã rời xa, tôi vẫn không thể hòa nhập với mọi người. Suốt ba năm, tôi như một cái bóng lặng lẽ nơi góc lớp, dựa vào thuốc để duy trì cuộc sống.
May thay, ở ngôi trường ấy không có những kẻ như Văn Mẫn. Các thầy cô biết chuyện của tôi nên luôn cố gắng quan tâm, hỗ trợ.
Tôi dồn toàn bộ tâm sức cho việc học.
Cho đến buổi tiệc cảm ơn sau kỳ thi đại học, khi bạn bè cùng nhau nâng ly chúc mừng tôi đỗ vào trường danh tiếng, tôi mới thật sự nhận ra:
Bóng tối năm xưa đã ở lại phía sau.
Tôi, cũng nên bước ra khỏi vũng lầy trong lòng mình.
Lên đại học, cuộc đời tôi bắt đầu thay đổi.
Vì sắp xếp ký túc xá chung chuyên ngành, tôi gặp được Lan Trác và Sở An.
Từ đó, có người giúp tôi mua cơm khi bận.
Khay cơm của tôi không còn là nơi chứa đồ thừa. Tôi có thể thảnh thơi tận hưởng bữa trưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/cai-gia-cua-mot-vai-dien/chuong-3-da-tat-thi-phai-cho-keo.html.]
Tôi cũng không còn phải dè chừng từng bước, sợ bị ném lon nước vào đầu.
Dù xuất thân khác biệt, tính cách trái ngược, điều đó cũng không ngăn được tình bạn của ba đứa chúng tôi. Trong đó, chỉ có Lan Trác là người duy nhất biết về quá khứ của tôi.
Tôi luôn tránh giờ cao điểm để vào phòng tắm, chỉ vì muốn che giấu vết sẹo nơi cánh tay.
Nhưng một lần, Lan Trác từ buổi tụ họp về sớm, vô tình nhìn thấy.
Cô ấy không nói gì. Vẫn cư xử với tôi như bình thường.
Cho đến sinh nhật năm ấy, tôi nhận được món quà sinh nhật đầu tiên trong đời từ một người bạn:
Một chiếc vòng tay có hình hoa mùa hạ.
Loài hoa tượng trưng cho sức sống mãnh liệt dưới ánh mặt trời.
……….
“…Tui có thể giúp gì không?” — giọng Lan Trác bất ngờ vang lên ở đầu dây.
Tôi khẽ đáp:
“Cứ để tui xử lý.”
Những kẻ bắt nạt, chính là loài côn trùng đội lốt người.
Chúng đẩy nạn nhân vào vực sâu, để rồi nỗi đau ấy hóa thành những vết thương lặng thầm được lau khô mỗi đêm.
Lần này, tôi sẽ tự tay xé toạc lớp mặt nạ của cô ta.
Khiến cô ta nếm đủ mọi khổ đau mà tôi từng phải chịu.
6
Không lâu sau khi cúp máy, Sở An nhắn cho tôi: trong cuộc họp video trước khi vào đoàn, Văn Mẫn trông tiều tụy thấy rõ.
Tôi lướt một vòng hot search. Dân mạng quả là không nương tay.
Đã tát, thì phải cho kẹo.
Vài phút sau, tài khoản chính thức của đoàn phim đăng bài:
“Xin đừng truyền tin thất thiệt. Hãy tin tưởng vào mắt nhìn của đạo diễn Sở An và nhà sản xuất Cao Dương. Chúng tôi sẽ mang đến một tác phẩm hoàn hảo.”
Dòng trạng thái tuy mơ hồ, nhưng lại khiến không ít người hiểu ngầm — ekip đang chống lưng cho Văn Mẫn.
Có tôi và Sở An đứng sau, phần bình luận ngay lập tức dịu lại.
Dư luận cũng bắt đầu đảo chiều, thậm chí có cả tài khoản đoán Văn Mẫn sẽ là ứng viên cho giải Nữ chính xuất sắc tiếp theo.
Hot search vừa lắng xuống, lượng fan của Văn Mẫn nhảy vọt lên hàng trăm nghìn.
Lúc phim chính thức khởi quay, cả người cô ta tràn đầy khí thế, thần sắc hớn hở.
Đến Sở An còn không nhịn được mà lén than thở:
“Loại người tin cả lý do ‘vai diễn đặc biệt nên phải quay riêng tất cả cảnh’ như này, làm sao sống sót trong showbiz?”
Tôi chỉ khẽ nhếch môi:
“Cô ta đang sống trong giấc mộng nổi tiếng mà. Có chỗ nào thấy kỳ, thì cũng tự ru ngủ mình thôi.”
Một kẻ ích kỷ như cô ta, đâu biết rằng…
Ngay cả cơ hội được ông trời ưu ái, cũng phải có thực lực tương xứng mới xứng đáng nhận lấy.