Búp Bê Vải - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-04-25 06:23:46
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong, chú tôi dẫn tôi đi tìm bà nội, nhưng tìm đến nửa đêm mà vẫn không thấy bóng dáng bà đâu. 

 

Ông nội bảo: “Ngủ trước đi, mai tìm tiếp. Mẹ mày không phải trẻ con, không lạc được đâu.”

 

Tôi không dám ngủ cùng ông nội nên chạy sang phòng phía đông ngủ với chú. 

 

Chú tôi trải chăn đệm xong, rồi nói: “Tiểu Điền Tử, ngủ đi.”

 

Chú vừa đứng dậy chuẩn bị tắt đèn thì tôi nhìn thấy một bóng người bên cửa sổ. 

 

Nhìn thoáng qua, tôi biết ngay đó là bà nội. 

 

Bà đã trở về. 

 

Tôi nói: “Chú, bà nội về rồi.”

 

Chú tôi ngẩng đầu nhìn, xác nhận đó là bà rồi vội vàng xuống giường đất: “Mẹ.”

 

Chú mở cửa, chỉ thấy bà nội tóc tai rối bù đứng trước cửa, mắ t và mi ệng đều bị kh”âu lại. 

 

Trên cổ bà có một vệt kh₫₫âu dài, trông như cái đầ u bị kh âu lại với c ổ.

 

Chú tôi bị dọa đến mức ngã khuỵu xuống đất, miệng hét lên: “A a a!”

 

Bà nội đưa hai tay ra như muốn bắt lấy chú tôi, nhưng có ngưỡng cửa chặn lại, bà không thể vào được.

 

10

 

Tôi chạy đến bên chú, nhìn rõ hơn dáng vẻ của bà nội. 

 

Trên cổ bà đầy vết ho ại t ử.

 

Chú tôi sợ đến mức run lẩy bẩy, không thốt lên nổi một câu nào. 

 

Bà nội đứng ngay cửa, vung tay loạn xạ. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/bup-be-vai/chuong-10.html.]

Bà muốn nói gì đó nhưng miệng đã bị khâ))u lại nên không phát ra âm thanh nào.

 

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng của ông nội la lớn: “Mau đóng cửa lại!”

 

Trà Sữa Tiên Sinh

Bà nội nghe thấy giọng ông, bà cứng đờ người quay đầu lại, đi về phía ông. 

 

Bà đi bằng đầu ngón chân, không phát ra bất kỳ tiếng động nào. 

 

Ông nội vội vàng đóng cửa, còn chú tôi cũng nhanh chóng đóng cửa lại.

 

Tôi nghe thấy tiếng “thùng thùng thùng thùng” vang lên, đó là tiếng bà nội gõ cửa.

 

Chú tôi người đẫm mồ hôi, lăn lê bò toài lên giường đất, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Ngày mai tôi phải về thành phố thôi.”

 

Tôi ngồi bên chú, tự hỏi sao bà nội lại đột ngột qua đời như vậy? 

 

Hóa ra hôm đó khi tôi bị dọ a n gất đi, những gì tôi nhìn thấy đều là thật. 

 

Tôi cứ nghĩ đó là ả!!o gi ác, nên không hề nói gì với chú.

 

Không biết bao lâu trôi qua, bà nội lại xuất hiện. Bà đứng bên cửa sổ, không chịu rời đi.

 

Chú tôi sợ hãi tắt đèn, rồi chui vào trong tủ. 

 

Lúc còn sống, bà nội thương chú nhất, mọi thứ đều chiều ý chú.

 

Chú tôi không chợp mắt suốt cả đêm, mãi đến gần sáng, cái bóng bên cửa sổ mới biến mất.

 

Chú tôi đôi mắt đỏ ngầu, chú nắm lấy tay tôi hỏi: “Tiểu Điền, bà nội của cháu bị làm sao vậy?”

 

Tôi lắc đầu: “Cháu không biết.”

 

Lời tôi vừa dứt thì tiếng gõ cửa lại vang lên. 

 

Chú tôi giật b.ắ.n mình, nhưng may mắn là bên ngoài vọng vào tiếng của ông nội: “Thu Long, mở cửa đi.”

#trasuatiensinh 

Loading...