Vừa đi vừa suy nghĩ.
Nhà tôi nhỏ, hai đứa con phải ở chung một phòng, rất chật chội.
Vì áp lực kinh tế, tôi mua đồ thường thiếu, hai đứa trẻ hay tranh giành.
Cuộc sống nhiều áp lực khiến tôi thường xuyên lo lắng và dễ nổi nóng…
Đi đến khu vực giữa sân, tôi lại thấy cô dì kia vẫn đang mệt mỏi dắt chó.
Nhìn bà ấy, tôi như nhìn thấy chính mình.
Tôi chợt nghĩ: Hai đứa con lúc nhỏ rất ngoan ngoãn, tại sao lớn lên lại thành nghịch tử?
Phải chăng ông trời cho tôi mơ thấy cảnh tượng ấy và gặp lại nó ngoài đời là để nhắc nhở tôi rằng: Nguyên nhân nằm ở cha mẹ?
Có phải ông trời muốn nói rằng, tôi không nên có hai đứa con?
Chính tôi đã quyết định sinh hai đứa, nhưng lại không cho chúng đủ không gian, đầy đủ vật chất và môi trường cảm xúc tốt, nên mới khiến chúng trở thành nghịch tử?
Thật vậy, nếu tôi chỉ có một đứa con, mọi người trong nhà sẽ không mệt mỏi đến thế.
Nhưng lúc tôi quyết định sinh thêm con, gia đình chưa phá sản, chúng tôi sống trong một căn nhà lớn, đủ điều kiện để nuôi hai đứa.
Sau này khi kinh tế khó khăn, tôi đã chịu nhiều thiệt thòi vì con cái, cũng đã cố hết sức chăm sóc chúng, tại sao tôi lại bị trách móc?
Về nhà, tôi tự nhốt mình trong phòng.
Vừa thấy tủi thân, vừa nghĩ rằng ông trời chắc chắn có lý do của mình.
Ngài đã cho tôi cơ hội trọng sinh, như vậy là quá nhân từ.
Tôi không thể không nghe lời Ngài.
Không có việc gì làm, tôi tìm nhiều sách dạy nuôi dạy con để học.
Công ty gọi điện hỏi sao tôi không đi làm.
Tôi yếu ớt trả lời: “Tôi bị ốm…”
Quản lý không trách móc, bảo tôi cứ xin nghỉ trước.
Ly hôn xong, tôi vẫn cần kiếm tiền nuôi thân. Công việc hiện tại rất tốt, tôi không muốn bỏ, nên cố gắng làm đơn xin nghỉ phép.
Đến sáu giờ chiều, tôi lười nhấc người, bèn bảo mẹ chồng đi đón bọn trẻ.
Mẹ chồng sững sờ: “Mẹ đi?”
Tôi đáp: “Đúng vậy, mẹ đi đi. Từ giờ mẹ sẽ lo việc đón và đưa chúng. Hai đứa sẽ nghỉ học thêm.”
Mẹ chồng hỏi: “Sao lại nghỉ học thêm?”
Tôi lạnh lùng nói: “Mẹ có biết con trai mẹ kiếm được bao nhiêu tiền không? Anh ta đưa tôi mười nghìn, mà cứ nói như cho nhiều lắm, như thể tôi tiêu xài hoang phí. Vậy thì không học thêm nữa, tiết kiệm đi, chắc là đủ dùng rồi đấy.”
Mặt mẹ chồng lộ vẻ khó xử, không dám cãi lại, lẳng lặng xuống tầng đi đón bọn trẻ.
Trước đây, để đón con, tôi đã chọn trường mẫu giáo có dịch vụ đón muộn.
Nhưng muốn được như vậy, trẻ phải tham gia lớp học thêm của trường sau giờ học, mỗi tháng tốn thêm 600 tệ.
Hai đứa trẻ là 1200 tệ.
Lý Đào đưa tôi mười nghìn, trả tiền nhà hết năm nghìn, tiền trường mẫu giáo là hơn 3600 tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/bi-ung-thu-con-cai-deu-che-toi-phien-phuc/chuong-5.html.]
Chỉ hai khoản này đã gần hết sạch tiền, những chi phí sinh hoạt khác đều phải trông vào lương của tôi.
Nực cười!
Như thể mười nghìn tệ không đủ dùng là lỗi của tôi vậy.
Trước đây tôi lo mẹ chồng lớn tuổi, sức khỏe không tốt, sợ bà không thể chăm sóc hai đứa, hoặc xảy ra chuyện gì dọc đường, nên luôn tự mình đón đưa.
Giờ thì kệ bà ấy đi đón.
Trên đường có chuyện gì cũng không phải việc của tôi!
—---------------------
Không phải đưa đón con, sáng hôm sau tôi dậy sớm và đi làm đúng giờ, tập trung làm việc thật nghiêm túc.
Quản lý hỏi: “Hôm nay có thể ở lại làm thêm giờ không?”
Tôi trả lời ngay không chút do dự: “Được ạ.”
Trước đây, tôi chỉ muốn tan làm sớm để đón con, chẳng bao giờ làm thêm, còn thường xuyên xin nghỉ để giải quyết việc của bọn trẻ, nên cơ hội thăng chức, tăng lương không bao giờ đến lượt tôi.
Giờ thì khác, tôi phải nghĩ cho bản thân mình.
Chờ Lý Đào quay về, tôi sẽ chính thức ly hôn với anh ta.
Hôm đó, tôi tan làm muộn mới về nhà.
Hai đứa con không còn nghịch ngợm, ồn ào, trở nên đặc biệt ngoan ngoãn.
Tôi cũng chẳng buồn quan tâm.
Chính điều đó lại khiến chúng càng sợ hãi hơn.
Đúng vậy, chúng sợ tôi.
Nhưng rõ ràng tôi chẳng làm gì, cũng không mắng mỏ chúng.
Trong bữa ăn, bọn trẻ không dám gắp thức ăn.
Tôi nhìn một cái, hỏi: “Sao không ăn?”
Chúng rụt rè đáp: “Mẹ ơi, chúng con có thể ăn không?”
Tôi sững người, cau mày: “Mẹ có cấm các con ăn đâu?”
Chúng lắc đầu, rồi cẩn thận đưa đũa gắp thức ăn, ánh mắt len lén nhìn sắc mặt tôi.
Tôi chợt nhớ đến kiếp trước, những cảnh tượng như thế này cũng thường xuyên xảy ra—bọn trẻ sợ tôi.
Khi chúng lớn hơn, trong bữa ăn càng ít nói. Tôi cố gắng bắt chuyện, nhưng chúng chỉ “dạ, vâng” cho qua chuyện, chẳng muốn nói gì với tôi.
Tôi vừa bất lực vừa tức giận, chẳng biết làm sao.
Đến khi trưởng thành, chúng rời nhà, dù sống cùng thành phố cũng rất ít khi về thăm.
Thái độ đối với tôi ngày càng thiếu kiên nhẫn.
Tôi chẳng hiểu mình đã sai ở đâu…
Thôi kệ, chúng muốn sao thì cứ vậy đi.