Bé Cưng, Em Đang Làm Gì Vậy?! - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-01-30 09:06:43
Lượt xem: 2,727

[FULL] Bé Cưng, Em Đang Làm Gì Vậy?!

Tác giả: Đông đông đông đông tử

Edit: Thiên Sơn Bắp Cải

‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿

Trong lúc chạy 800m trong bài kiểm tra thể chất, tôi vô tình gọi điện cho bạn trai quen qua mạng.

Đợi tôi chạy xong, lấy lại hơi thì phát hiện người luôn ít nói như anh ấy bỗng gửi tin nhắn thoại với giọng điệu gần như sụp đổ.

"Bé cưng, em đang làm gì vậy?!"

"Sao lại thở gấp như thế?"

Tôi giải thích với anh: "Em vừa chạy bài kiểm tra thể chất 800 mét."

Kết quả là anh càng kích động hơn, giọng run run hét lên: "Nhưng nghiên cứu sinh không cần kiểm tra thể chất mà!"

1

Lúc tôi gọi cho bạn trai quen qua mạng, tôi đang ở vòng thứ hai của bài chạy 800 mét.

Đã tới giai đoạn mà tim và bước chân gần như phải ngừng lại.

Tôi thở dốc đến không thở nổi.

Tiếng hít thở kia giống như một cái ống thổi, phì phò không dứt.

Nặng nề, mơ màng, lộn xộn.

Hoàn toàn không kịp nghĩ tại sao tai nghe vốn đang phát nhạc DJ bỗng chuyển thành giọng của bạn trai quen qua mạng.

Anh giống như gặp chuyện gấp, giọng run rẩy, nghe không bình tĩnh chút nào: "Bé cưng? Em đang làm gì vậy?!"

Còn nửa vòng nữa.

Nhưng tôi đã sắp không chịu nổi rồi.

Vừa chạy vừa ói…

(Chạy chạy chạy) Ói! (Chạy chạy chạy) Ói! (Chạy chậm lại) Hít mạnh vài hơi! Ói! (Cố gắng đi bộ) (Nghe thấy bạn cùng lớp hét cổ vũ) (Chạy chạy chạy) Ói! (Chạy chạy chạy) Ói ói khụ khụ khụ!

Nghe thấy giọng anh.

Dù thở hổn hển không ngừng, tôi vẫn theo phản xạ trả lời câu hỏi của anh: "Em ói!... Em đang… Ấy da trời đất ơi!"

Tôi chưa kịp nói hết câu thì bạn cùng lớp chạy phía sau tôi bất ngờ tăng tốc, lướt qua khiến tôi bị va trúng.

Nửa người tôi bị xô mạnh về phía trước.

Người không sao nhưng điện thoại thì thảm rồi.

Không may bị hất văng xuống đường chạy, còn lăn vài vòng.

Tai nghe bluetooth cũng bị ngắt kết nối do khoảng cách xa.

Bạn cùng lớp tăng tốc khiến tôi nhận ra nếu không chạy nước rút ngay thì sẽ không đạt.

Tôi không để ý đến chiếc điện thoại bị hất văng nữa.

Cắn chặt răng, nắm chặt tay, lao về phía trước.

Một mạng sống tàn tạ chỉ còn biết chạy thục mạng.

Không biết thầy cô bấm đồng hồ sớm hay tôi thực sự giỏi.

Cuối cùng tôi được 4 phút 30 giây.

May quá, không bị 0 điểm mà vừa đủ đạt chuẩn.

Thỏa mãn rồi.

Chạy xong, hai chân tôi run rẩy muốn khuỵu xuống, nhưng không dám ngồi ngay.

Chỉ biết ôm lấy cột gôn bóng đá để xoa dịu cơn chóng mặt dữ dội trong đầu.

Khi thầy gọi tên để tôi quét mã ghi thành tích, tôi mới nhớ ra điện thoại vẫn còn trên đường chạy.

Tôi lê đôi chân mềm nhũn run rẩy quay lại đường chạy nhặt điện thoại.

Lúc này, lý trí của tôi mới tạm thời quay về. Tôi hoảng hốt nhớ lại hình như vừa nghe giọng bạn trai quen qua mạng.

Hình như anh ấy hỏi tôi đang làm gì.

Mà câu trả lời của tôi vẫn chưa nói xong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/be-cung-em-dang-lam-gi-vay/chuong-1.html.]

Tôi cắn môi dưới, bỗng dưng cảm giác tủi thân dâng lên, đôi mắt cay cay muốn khóc.

Chạy 800 mét thật sự mệt quá đi.

Tôi thầm nghĩ, lát nữa nhất định phải gửi 800 tin nhắn thoại khóc lóc kể lể với anh ấy xem tôi khổ sở thế nào khi chạy 800 mét.

Đặc biệt là lúc tôi nhìn thấy bạn trai của bạn cùng phòng xách trà sữa chờ cô ấy ở vạch đích, vừa vượt qua vạch là ôm ngay vào lòng.

Nỗi nhớ Dương Triệt đạt đến đỉnh điểm.

Ước gì khoảnh khắc ấy anh cũng ở bên tôi.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Đáng tiếc chúng tôi chỉ quen qua mạng, chưa từng gặp mặt.

2

Tôi nhặt lại điện thoại, chưa kịp mở khóa thì đã thấy hàng loạt thông báo cuộc gọi nhỡ.

Tất cả đều là của Dương Triệt.

Mở khung trò chuyện của chúng tôi, bên trong lại có một đống tin nhắn thoại.

Kỳ lạ đến đáng sợ.

Tuy bình thường Dương Triệt nói chuyện rất hợp với tôi, trả lời tin nhắn cũng rất nhanh, thường nhắn cho tôi rất nhiều chữ nhưng rất ít khi gửi tin nhắn thoại.

Anh nói là đang ở trong thư viện, không tiện nói chuyện.

À thì tôi hiểu mà, là vì ngại thôi chứ gì.

Còn bây giờ, nhìn đầy màn hình là tin nhắn thoại, tôi đ.â.m ra im lặng.

Sao đây? Giờ thư viện cho nói to rồi à?

Tôi kéo lên đầu tiên, mở tin nhắn thoại đầu tiên.

“Bé cưng, em đang làm gì vậy?!”

“Làm... chuyện đó?! Ý gì đây? Không phải ý trên mặt chữ đúng không?”

“Không đúng, sao anh lại nghe thấy giọng đàn ông, còn nghe em nôn nữa?! Em đang ở cùng ai?”

“Em quên anh rồi đúng không? Ngày mai chúng ta gặp nhau nhé? Ngày mai anh sẽ đến tìm em.”

“Đừng bỏ rơi anh mà, em yêu, trả lời anh một tin thôi được không?”

“Gõ số 1 cũng được mà.”

“Em yêu, em thực sự…”

Câu nói cuối cùng bị thay thế bằng tiếng anh khóc nức nở, líu ríu nghe không rõ.

Hình như khóc to lắm, nói cũng không tròn câu.

Buồn vậy sao? Có chuyện gì sao?

Tôi đã chẳng còn hơi sức nghĩ đến việc chạy xong mệt mỏi thế nào, chỉ muốn trả lời anh ngay lập tức.

Nhưng cổ họng tôi khô khốc, không nói nổi một câu.

Chỉ đành vội vàng gõ chữ: [Xin lỗi anh nhé, lúc nãy em kiểm tra thể chất, chạy 800 mét.]

Sau khi gửi tin, tôi tiếp tục gõ phím cành cạch, định kể khổ với anh chuyện chạy bộ đối với một sinh viên đại học "máu yếu sức tàn" như tôi khổ sở ra sao.

Còn chưa gõ xong, anh đã trả lời ngay.

Tin nhắn chỉ là chữ, nhưng lại khiến tôi rùng mình: [Em nói dối, nghiên cứu sinh không phải kiểm tra thể chất.]

Tay tôi khựng lại.

"…"

Xong rồi.

Giờ giải thích sao đây?

Lúc mới quen, biết anh đang học tiến sĩ, vì muốn có chuyện để nói với anh, tôi không nghĩ ngợi mà nhận luôn là mình cũng học cao học.

Ra ngoài xã hội, thân phận là do mình tạo mà.

Anh nói anh 27, tôi liền bảo mình 25.

Anh nói anh học với một nhà vật lý học hàng đầu trong nước, tôi bảo tôi từng đoạt giải Nobel Văn học với môn vật lý.

Anh nói anh cao 1m86, tôi bảo tôi cao 1m72.

Nhưng thực tế thì, 25 là điểm vật lý của tôi ở cấp 3, còn 172 là ba số đầu tiên trong số điện thoại của tôi.

Loading...