Thì ra chỉ cần tôi xuất sắc đủ, không cần hèn mọn làm người chị hy sinh, cũng có thể khiến Trần Vũ lên tiếng vì tôi.
Một tuần sau khi mẹ tôi ký hồ sơ, nhà trường phát cho tôi 5.000 tệ học bổng.
Tôi cầm xấp tiền đó, nước mắt rưng rưng.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sức mạnh của tri thức — chính là tiền.
—-----
Kỳ nghỉ đông năm nhất đại học, tôi không về nhà, bận rộn làm thêm kiếm tiền sinh hoạt.
Hè năm sau, tôi vẫn không về nhà, thì Trần Vũ gọi điện cho tôi.
Hóa ra vì muốn theo đuổi bạn cùng bàn của tôi, dù không đậu cùng trường đại học, nó vẫn theo cô ấy ra tận Bắc Kinh.
Chỉ tiếc, bạn cùng bàn tôi vẫn từ chối nó.
Lần này Trần Vũ gọi vì bà nội lại giống kiếp trước, bệnh nặng rồi liệt giường.
Trần Vũ nói:
“Chị, dù mẹ có nói gì, chị cũng đừng về.”
Tôi nghe mà chẳng hiểu gì.
Hôm sau, mẹ tôi gọi đến.
Trong lời nói vòng vo của bà, ý chính vẫn là muốn tôi về nhà chăm bà nội trong kỳ nghỉ hè, vì bà ta “đau lưng” không làm được việc.
Tôi từ chối, nói phải làm thêm kiếm tiền học.
Bà ta mắng:
“Nhà nuôi mày 18 năm, giờ mày mọc cánh rồi, đến bà nội bệnh cũng không về nhìn lấy một lần. Lương tâm mày bị chó ăn rồi hả?”
Tôi dập máy, không về.
Chưa đầy nửa năm sau, bà nội qua đời. Tôi về dự tang lễ, mới hiểu vì sao Trần Vũ dặn tôi đừng về.
...
Bà nội được chôn cất ở quê nhà.
Trong đám tang, cô dì chú bác đông đủ, kéo nhau đến dạy tôi đạo lý.
Bác cả nói:
“Duệ Duệ à, bố mẹ cháu giờ cũng có tuổi, nghỉ hè nhớ về thăm nhiều hơn. Làm con cái, quan tâm cha mẹ là điều nên làm.”
Cô cả nói:
“Con người không được quên gốc, trên đời làm gì có cha mẹ nào sai. Bố mẹ cháu cũng vì muốn tốt cho cháu thôi.”
“Cháu học cao hiểu rộng, sao lại không hiểu mấy đạo lý cơ bản ấy?”
“…”
Nghe xong, tôi hiểu ngay họ muốn gì.
Mẹ tôi thấy tôi không còn về nhà dịp hè và đông, cuối cùng nhận ra rằng tôi thật sự đã “bay xa” rồi, bây giờ mới muốn hòa giải quan hệ.
Bà ta nghĩ tôi giận do lúc thi đại học hai mẹ con bất đồng ý kiến chọn nguyện vọng.
Dù sau đó bà nói sẽ cho tôi 500 tệ/tháng tiền sinh hoạt, tôi vẫn không nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/bat-hanh-cua-toi-la-tu-hao-lam-con-gai-ngoan-cua-me/10.html.]
Giờ thì bà muốn mượn miệng các bậc trưởng bối trong họ gây áp lực để tôi mềm lòng.
Tôi nghe, chỉ gật đầu, cười nhẹ, không tranh luận gì cả.
Dù sao thì cũng không cãi lại được, phí lời làm gì.
Còn việc “hòa giải”…
Không lâu sau lễ tang bà nội là đến Tết Nguyên Đán.
Trần Vũ ngốc nghếch mua hai cây pháo hoa, chia cho tôi một cây, hai đứa cùng nhau đốt pháo chơi trên bãi đất trống trước nhà.
Pháo đốt được một nửa, Trần Vũ đột nhiên nói:
“Lúc bà nội vừa bị liệt phải nhập viện, nhà bác cả đến thăm, thím cả còn đề nghị với mẹ là... kêu chị về chăm bà một thời gian.”
Tôi sững người. Bất giác nhớ ra, kiếp trước, họ cũng nói y như vậy.
Trần Vũ tiếp tục:
“Hôm đó em mơ thấy chị thật sự quay về chăm bà, rồi bị mẹ sắp xếp cho xem mắt, kết hôn, đi lái taxi. Cuối cùng sống khổ, rồi bị tai nạn.”
Tôi: “!”
Tôi không dám tin, nhìn Trần Vũ sững sờ.
Trần Vũ lại nói:
“Nghe thì có vẻ hoang đường, nhưng chuyện mẹ sắp xếp chị đi xem mắt, thì đúng là mẹ làm được thật. Nên em mới gọi cho chị, kêu chị đừng về.”
Cậu ấy còn định nói gì đó, thì mẹ gọi vào ăn cơm.
Mâm cơm rất đầy đặn. Tôi theo thói quen định gắp rau xào, nhưng đĩa rau hơi xa, khi đũa “đi ngang qua” đĩa tôm, tôi vô thức liếc nhìn sắc mặt mẹ.
Khoảnh khắc đó, tôi như quay về tuổi thơ — chỉ cần gắp thêm vài miếng ngon, sẽ bị mẹ đánh đũa vào tay. Trong lòng chỉ toàn hoảng loạn.
Vậy nên… làm sao mà hòa giải được?
Nếu hòa giải, thì những ấm ức tôi từng chịu tính là gì?
Nếu hòa giải, tôi sẽ lại như kiếp trước, bị họ nắm chặt cả đời.
—------
Mùng Ba Tết, sau khi tôi đến nhà cô giáo Trương chúc Tết, tôi đã mua vé xe lửa để rời đi.
6 giờ 30 sáng, tàu khởi hành.
Hiếm hoi, mẹ tôi chịu dậy sớm, nói muốn đưa tôi ra ga.
Tôi đáp:
“Không cần đâu.”
Bà có vẻ tức, nhưng cố nhịn.
Đến khi tôi xoay người bước đi, bà mới bất mãn nói:
“Sao con thù dai thế hả? Mẹ làm vậy cũng là vì tốt cho con mà.”
Tôi quay đầu lại:
“Vì tốt cho con? Vậy nên vì hai miếng thịt kho tàu, mẹ dùng đũa đánh tay con, ép con bỏ nhà đi? Vì tốt cho con, nên dù con học giỏi hơn Trần Vũ, cũng bắt con nghỉ học để nhường nó? Vì tốt cho con, nên dù không chịu bỏ tiền cho con học đại học, lại tùy tiện gả con đi?”