Vì chị không chịu phối hợp, người thì yếu nhưng mồm vẫn còn chửi được, nên tối hôm đó bị đ.ấ.m gãy hai cái răng.
Ban ngày thì phải đi làm, tối về lại bị hành hạ.
Sau này có thai, thì bị mấy thằng côn đồ trong làng, mấy đứa không đủ tiền cưới vợ sàm sỡ.
Gã kia thấy thế, cáo buộc chị lăng loàn, rồi đánh cho sẩy thai luôn.
Vài hôm sau thì chị chết.
Mà c.h.ế.t rồi cũng không thể quay về nhà, không được siêu sinh.
Ngày ngày đêm đêm chị cứ phải nhìn những cô gái mới bị bán đến đây, rồi nhìn họ bị hành hạ đến chết.
Chết một đứa, lại có đứa mới được đem về.
Chị ấy nhìn tôi, hỏi nhỏ:
“Em… tại sao vẫn không chịu đi?”
Chị bật khóc, lao tới định đánh tôi:
“Mau trốn đi! Đi báo công an đi!”
Tôi chỉ lạnh lùng nhìn chị, tay bấm quyết, chị lập tức bị hất văng ra xa.
Cửa phòng mở ra, một cái bóng lớn đổ xuống.
Chồng tương lai của tôi đã về.
Hăn ta trông cũng không tệ, bà cô nhà chồng nói cũng không sai quả thật là dáng vóc cao lớn, nhìn khá là ra gì.
Cao to, tay dài chân dài, cơ bắp rắn chắc, với một đứa con gái yếu đuối như tôi mà nói, chạy kiểu gì cũng không thoát được.
Mà thực ra tôi cũng… chưa có ý định chạy.
Thế là mấy người phụ nữ trong phòng lặng lẽ rút ra ngoài.
Vẫn còn người không biết xấu hổ chọc ghẹo:
“Người ta da trắng thịt mềm đấy, liệu mà nhẹ tay!”
Gương mặt rám nắng của hắn đỏ lên một chút, nhưng khi nhìn tôi lại cố tỏ ra nghiêm nghị, có thể gọi là giả vờ lạnh lùng, cũng có thể gọi là dè dặt nhát gan.
Tôi khẽ cười nhạt một cái.
Hắn chẳng nghĩ nhiều, vươn bàn tay to như quạt mo về phía tôi.
Một cô gái còn trẻ, chưa từng trải, lớn lên trong tháp ngà, ăn không đủ no, lại bị dân làng mặt mũi hung dữ dọa cho khiếp vía, rồi dần chấp nhận số phận mình chuyện này, quá đỗi bình thường.
Còn nếu không chịu chấp nhận?
Vậy thì… đánh gãy chân, nhốt trong phòng, vẫn có thể bắt sinh con như thường.
Kết cục tệ nhất chẳng qua là bị đánh chết.
Nếu có thai thì thôi cũng đành, nhưng nếu không có thai, thì ba vạn tệ kia coi như ném xuống sông.
Có những người vừa nhìn vào đã thấy rõ bản chất, ví dụ như chồng tôi.
Ít nói, hướng nội, khỏe mạnh, cố chấp và xem thường phụ nữ.
Trong phim truyền hình, nữ chính bị ép gả cho phản diện, đêm động phòng sẽ giả vờ yếu đuối, tìm chút thương hại, trò chuyện thêm vài câu, rồi nam chính xuất hiện như thần, cứu nàng khỏi vũng bùn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/bat-coc-gap-phai-bat-ma/chuong-6.html.]
Rõ ràng chồng tôi không có khí chất của nam chính.
Tôi có thể chấp nhận việc hắn ta thất học, nhưng tôi không chấp nhận một người vô văn hóa, vô đạo đức.
Thế nên tôi tránh sang một bên.
Chồng tôi lập tức tỏ vẻ bực bội, muốn dùng vũ lực.
Hắn ta chưa từng ăn thịt heo, nhưng đã xem rất nhiều lần cảnh heo bị làm thịt.
Hắn ta biết phải đối phó một cô gái như thế nào.
Bàn tay to như quạt mo có thể tát vào mặt một cô gái, đánh gãy răng cô.
Chiếc rương gỗ cũ kỹ nhưng chắc chắn trên đó còn có vết lõm, đó là chỗ mà mẹ anh ta, bà anh ta từng bị đập đầu vào.
Căn phòng như thế này trong làng có vô số.
Chiếc giường này trong làng có hàng loạt.
Đã có biết bao cô gái từng nằm trên chiếc giường đó, dùng đôi mắt sạch sẽ nhìn người đàn ông bước vào, rồi dưới âm thanh “bịch bịch” của nắm đ.ấ.m giáng vào thịt da, tiếng gào thét, m.á.u me… ánh mắt ấy cũng dần dần lụi tắt.
Những tên đồ tể thì ngang nhiên chửi rủa, chúng giận dữ vì cô gái không chịu nghe lời, nhưng cũng sung sướng vì ai sống sót thì sẽ thành vợ chúng, thành mẹ của con chúng.
Chồng tôi lớn lên ở ngôi làng này, hắn ta hiền lành, ngây thơ, ở đây ai cũng nói hắn ta lành tính, thật thà.
Hắn ta lớn lên giữa tiếng rên rỉ của phụ nữ, kết hôn cũng giữa những tiếng rên rỉ đó, hồ hởi mà lấy vợ, hớn hở mà bước vào tân phòng.
Hắn ta được dạy phụ nữ có thể đánh, có thể mua, nếu sinh toàn con gái thì nên dìm chết.
Hắn ta biết sức mạnh là luật lệ, và không ai thay đổi nổi quy tắc của làng này.
Tôi đứng dậy, đ.ấ.m một phát, hắn ngã rạp xuống đất.
Nếu ở đây quy tắc là nắm đ.ấ.m và sức mạnh, vậy thì hôm nay quy tắc của cái làng này sẽ mang họ Thẩm.
Tôi bật cười khoái chí.
Thật ra tôi cũng không phải hạng vô dụng.
Lúc trước tôi đi bộ về nhà, một phần vì bị móc ví, phần khác là vì lúc ra khỏi nhà sơ ý để lộ thân phận, khiến kẻ thù truy sát.
Nếu mua vé tàu tại bến thì dễ bị người ta lần ra.
Sư phụ tôi hồi trẻ sống buông thả, đắc tội không ít kẻ, lại dính líu không ít đào hoa, thế nên dọc đường về, tôi gặp tới ba đợt ám sát.
Lần nguy hiểm nhất, tôi ôm con gà trống chạy qua hai dãy núi mới thoát.
Kết quả vừa thoát được chưa bao lâu thì bị lừa đến cái nơi quỷ quái này.
Cũng từ đây mà thấy:
Xem thường phụ nữ là một quyết định cực kỳ ngu xuẩn.
Chồng tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì, thì tôi đã trói gô hắn lại, bấm huyệt câm, ném xuống đất.
Sợi dây đó vốn là để trói tôi họ sợ tôi không nghe lời.
Giờ lại bị tôi dùng chính để trói lại hắn, theo kiểu trói heo, càng giãy càng siết.
Hồi nhỏ nhà nghèo, sư phụ nhận việc g.i.ế.c heo thuê.
Sư huynh lo đun nước, tôi phụ trói heo.
Giờ thì người nuôi heo không còn nhiều, sư phụ cũng không còn mổ heo nữa, nhưng tay nghề của tôi vẫn còn nguyên.