Mấy người ngẩn người, dường như đây là lần đầu tiên họ nghĩ đến vấn đề này. Bình thường ở ký túc xá, Ninh Tư Tĩnh luôn dùng chuyện mình là sinh viên nghèo để trói buộc đạo đức chúng tôi.
Nếu cô ta thật sự là con gái hiệu trưởng, nhà cửa giàu có, tại sao còn phải xin vào diện hộ nghèo?
Hoặc là thật sự nghèo, hoặc là giống như một số người, mượn danh sinh viên nghèo để lấy những phúc lợi không thuộc về mình.
Hiển nhiên, cố vấn học tập cũng nghĩ đến điểm này. Hơn nữa, thầy ấy còn tin chắc Ninh Tư Tĩnh thuộc loại thứ hai.
"Em quản người giàu nghĩ gì làm gì, đây chẳng qua chỉ là bàn đạp để cô ấy nâng cao thân phận thôi.”
“Vậy nói cách khác, Ninh Tư Tĩnh bản thân có tiền, còn muốn tranh suất hộ nghèo vốn thuộc về những gia đình bình thường?"
Một câu này, khiến họ á khẩu không trả lời được. Bản thân Ninh Tư Tĩnh cũng đã nhận ra tình hình không ổn, bắt đầu cố cãi lý: "Chuyện nhà tôi không đến lượt người ngoài như cô quản!"
Tôi tức đến bật cười, cười họ thật ngu ngốc. Sao có thể nghĩ một người đến gói mì tôm cũng phải đòi tôi chia hai tệ rưỡi lại là con gái hiệu trưởng chứ?
Ấy vậy mà, họ vẫn tin chắc như đinh đóng cột.
Mấy người đang thay nhau gây khó dễ cho tôi, cố vấn học tập thậm chí còn nói hành vi của tôi tệ hại, muốn ghi cho tôi lỗi nặng. Lúc này, bố tôi cuối cùng cũng đến muộn.
"Ai dám ăn h.i.ế.p con gái tôi?" Một giọng nói uy nghiêm vang lên, bố tôi bất ngờ đứng ở cửa.
Cố vấn học tập thấy vậy thì giật mình, vội vàng đứng dậy nịnh nọt chạy tới: "Hiệu trưởng, tôi đang giúp ngài dạy dỗ cái đứa sinh viên dám ăn h.i.ế.p con gái ngài đây."
Bố tôi lạnh lùng quét mắt nhìn toàn bộ mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Ninh Tư Tĩnh đang run rẩy vì chột dạ: "Cô nói, cô là con gái tôi? Sao tôi không biết mình có một đứa con gái như thế này?"
Ninh Tư Tĩnh ngẩng đầu đối diện với bố tôi, trong mắt toàn là vẻ kinh hoàng. Cô ta bất chấp tất cả, nhấc chân định bỏ chạy. Tôi mắt nhanh tay lẹ, lập tức kéo cô ta trở lại.
Ninh Tư Tĩnh thấy không trốn thoát được, liền oà khóc ngay tại chỗ: "Hiệu trưởng, xin lỗi thầy, em không cố ý mạo danh con gái thầy huhuhu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ban-cung-phong-mao-danh/4.html.]
Đến nước này, hai người kia còn gì mà không hiểu. Bọn họ nhìn tôi và bố tôi, mặt mày tái mét vì sợ hãi: "Hiệu trưởng, chúng em cũng không biết cô ta lừa chúng em mà! Xin ngài đại nhân đại lượng, tha cho chúng em một lần..."
Cố vấn học tập cẩn thận mở miệng, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh: "Cái này cái này, ngài họ Ninh, Bạch Mộng họ Bạch, tôi cũng không ngờ cô ấy là con gái ngài..."
Tôi cạn lời trợn mắt: "Tôi theo họ mẹ không được sao? Bây giờ nhận người thân cẩu thả vậy hả, cùng họ là được?"
Vốn dĩ thầy ta muốn thông qua Ninh Tư Tĩnh để lấy lòng hiệu trưởng mà thăng quan phát tài, giờ thì hết hy vọng rồi.
Bố tôi lắc đầu, thở dài một tiếng: "Tôi không ngờ, một cố vấn học tập như anh lại có thể làm đến mức này. Đúng sai không phân biệt, nịnh nọt đến cực điểm."
Sau này, cố vấn học tập và cô quản lý ký túc xá bị sa thải, Ninh Tư Tĩnh bị kỷ luật.
Cả hai người đều lạm dụng chức quyền chèn ép sinh viên, sa thải là hình phạt thích đáng cho họ.
Nhưng Ninh Tư Tĩnh là sinh viên, nhiều nhất chỉ là tâm địa không tốt, chưa đến mức nghiêm trọng phải đuổi học.
Như vậy cũng tốt, cho cô ta một bài học, để sau này đừng gây chuyện nữa. Những chuyện còn lại, bố tôi để tôi tự giải quyết.
Tôi dẫn cô ta đến cửa hàng chính hãng kiểm tra hàng, chứng minh tất cả đều là hàng thật. Khi cô ta gánh trên vai khoản nợ mười lăm nghìn tệ, vẫn còn muốn giở trò quỵt nợ với tôi.
Tôi không chiều theo cô ta, mà trực tiếp báo cảnh sát. Khi cầm tờ biên lai có đóng dấu của cảnh sát, cô ta lập tức ngoan ngoãn.
Để trả nợ cho tôi, cô ta cũng bắt đầu chăm chỉ làm thêm. Tôi cứ tưởng, sau chuyện này cô ta sẽ biết điều hơn, không dám tùy tiện gây chuyện nữa.
Nhưng tôi không ngờ, Ninh Tư Tĩnh vẫn luôn cảm thấy chính tôi đã hại cô ta ra nông nỗi này. Bây giờ chúng tôi đang là học kỳ hai năm cuối. Sắp tốt nghiệp, luận văn và buổi bảo vệ đều gấp rút, mỗi ngày chúng tôi đều bận tối mắt tối mũi.
Tối hôm đó, tôi vất vả lắm mới kịp sửa xong bản luận văn cuối cùng trước thời hạn. Vui vẻ lên giường ngủ một giấc. Kết quả sáng hôm sau tỉnh dậy mở máy tính định sao chép, trời đất như sụp đổ.
Tôi lục tung cả màn hình máy tính, ngay cả thùng rác cũng tìm từng file một. Vẫn không tìm thấy luận văn của mình. Đầu óc tôi trống rỗng, ngồi phịch xuống ghế.