Bác Sĩ Lăng, Anh Ấy Vừa Giành Vừa Cướp - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-02-10 12:19:33
Lượt xem: 2,000

[FULL] Bác Sĩ Lăng, Anh Ấy Vừa Giành Vừa Cướp

Tác giả: Phong Nhàn

Edit: Thiên Sơn Bắp Cải

‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿

Lục Nghiêu là một kẻ cuồng vợ nổi tiếng trong giới.

Vì tôi, anh ta từ chối hôn nhân sắp đặt của gia đình, suốt ba năm lúc nào cũng yêu thương, chiều chuộng tôi như ngày đầu.

Thế nhưng, vào buổi tiệc độc thân trước lễ cưới của chúng tôi, ánh trăng sáng trong lòng anh ta bất ngờ xuất hiện.

Cô ta hỏi: "Nếu em cướp hôn, anh có đi theo em không?"

Anh ta lại nghiêm túc trả lời: "Có."

Tôi cố nén nước mắt, nhắn tin cho bạn thân tiểu thư nhà giàu của mình: "Cậu có thể đến đón mình rời khỏi đây trong thời gian ngắn nhất không?"

Bảy phút sau, cô ấy đến, xe chạy nhanh đến mức bánh xe như muốn tóe lửa.

“Thấy chưa, tớ đã bảo mà! Với gương mặt và tính cách của cậu, chỉ có vào nhà giàu mà hưởng phúc thôi!”

“Anh trai tớ da trắng dáng đẹp, ba tớ phong độ đỉnh cao, chọn một người đi!"

1

Sắp đến ngày cưới, bạn thân của Lục Nghiêu tổ chức tiệc độc thân cho anh ta.

Trong nhóm bạn thân của Lục Nghiêu, ai cũng biết anh ta yêu tôi đến mức nào.

Nếu không có tôi đi cùng, anh ta nhất định sẽ về nhà trước 10 giờ, mặc kệ bữa tiệc có vui đến đâu.

Vậy nên lần này, họ cũng nhiệt tình mời tôi tham dự.

Nhưng ngay khi bước vào, tôi đã cảm thấy bầu không khí có gì đó lạ lùng.

Mọi người niềm nở chào hỏi, nhưng ánh mắt lại lén lút liếc về phía Lục Nghiêu, như thể đang chờ đợi điều gì.

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc tất cả đã ổn định chỗ ngồi, một cô gái tóc ngắn mới chậm rãi bước vào muộn.

"Xin lỗi, trên đường bị kẹt xe nên đến trễ!"

Lục Nghiêu đang ngồi cạnh tôi lập tức sững lại.

Lần đầu tiên, tôi thấy trên gương mặt anh ta biểu cảm như thể trái tim vừa ngừng đập trong khoảnh khắc.

Cô gái chủ động đưa tay về phía tôi, cười rạng rỡ: “Đây chắc là cô dâu tương lai? Rất vui được gặp cô, tôi là Dư Lộc!"

Khoảnh khắc nghe thấy cái tên đó, tôi lập tức hiểu ra tất cả.

Dư Lộc, ánh trăng sáng mà Lục Nghiêu đã thầm yêu suốt năm năm.

Nghe nói ngày trước, khi Lục Nghiêu chưa trưởng thành và trầm ổn như hiện tại, anh ta đã theo đuổi cô ta một cách cuồng nhiệt.

Cả ngàn đóa hồng từng được bày dưới lầu vì cô ta.

Pháo hoa kéo dài hàng trăm mét trên bãi biển từng được đốt vì cô ta.

Toàn bộ thanh xuân của anh ta đều dành cho cô ta.

Nhưng ba năm trước, Dư Lộc dứt khoát theo một chàng trai khác ra nước ngoài du học.

Còn tôi, chính là người đã bước vào thế giới của Lục Nghiêu trong khoảng thời gian đó.

Trong buổi tiệc rượu hôm ấy, giữa ánh đèn mờ ảo, Lục Nghiêu chậm rãi bước về phía tôi.

Rõ ràng tôi chỉ mới uống nửa ly rượu, vậy mà đã say mềm như một con cún.

Tôi vội vàng hỏi thăm bạn bè xung quanh về anh ta.

Khi bị đẩy đến trước mặt Lục Nghiêu, tôi căng thẳng đến mức lưỡi líu cả lại.

"Tôi tên là Sơ Đường, xin hỏi Lục tiên sinh họ gì?"

Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười ầm ĩ.

Đôi mày nhíu lại mấy tháng trời của Lục Nghiêu, ngay khoảnh khắc ấy, cuối cùng cũng giãn ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/bac-si-lang-anh-ay-vua-gianh-vua-cuop-wpvk/chuong-1.html.]

Sau khi ở bên nhau, Lục Nghiêu gần như dành cho tôi tất cả sự dịu dàng của mình.

Những món tôi thích, những thứ tôi ghét, anh ta đều nhớ rõ.

Dù tôi tăng ca muộn đến đâu, anh ta cũng sẽ kiên trì tự mình đến đón.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Mỗi dịp lễ, tôi luôn nhận được món quà mà Lục Nghiêu đã cẩn thận chuẩn bị.

Anh ta đăng ảnh của tôi lên trang cá nhân, giới thiệu tôi với từng người thân, bạn bè của mình.

Ngay cả bạn bè Lục Nghiêu cũng bắt đầu xuýt xoa: "Tiền nhân trồng cây, hậu nhân hưởng bóng mát. Sơ Đường, cậu thật đúng là đến vào thời điểm tốt nhất."

"Lục Nghiêu theo đuổi một cô gái khó cưa nhất, rèn giũa được EQ đỉnh cao, giờ cậu chỉ việc hưởng lợi thôi."

Tôi chưa bao giờ bận tâm đến những lời đó.

Bởi vì ai cũng nói, từ ngoại hình đến tính cách, tôi và cô gái kia hoàn toàn khác biệt.

Tôi không phải là kẻ thay thế của bất kỳ ai.

Quan trọng hơn, tôi có thể cảm nhận được, Lục Nghiêu thật sự rất yêu tôi.

Sau ba năm nồng nhiệt bên nhau, Lục Nghiêu kiên định cầu hôn tôi.

Tôi cứ ngỡ tình yêu của chúng tôi sắp đơm hoa kết trái.

Thế nhưng ngay lúc ấy, thực tế lại giáng xuống tôi một cú tát nặng nề.

2

Dư Lộc thản nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, sau đó lấy từ trong túi một chai nước hoa đưa cho tôi.

"Quà mừng tân hôn. Mùi hương này rất sang, tôi dùng suốt bảy, tám năm nay mà chưa từng đổi."

Cô ta cười đến mức đôi mắt cong lại.

Phải thừa nhận rằng, cách cư xử của Dư Lộc rất khéo léo, tính cách lại dễ mến.

Ngay cả quà cưới cũng là tặng tôi, chứ không phải Lục Nghiêu.

Tôi nhận lấy, khẽ nói cảm ơn.

Cô ta lại lấy điện thoại ra, chủ động kết bạn với tôi trên WeChat.

"Sau này nếu bị bắt nạt, nhớ tìm tôi để méc nhé."

"Mặc dù tôi với Lục Nghiêu lớn lên bên nhau, nhưng tôi không phải người nhà chồng, chắc chắn sẽ đứng về phía cậu!"

Bạn bè xung quanh đồng loạt vỗ tay.

"Không hổ là đại tỷ của chúng ta, vẫn ngầu như ngày nào!"

Dư Lộc dừng một chút, rồi nhìn qua tôi, hướng ánh mắt về phía Lục Nghiêu đang ngồi bên kia.

"Này, anh làm sao vậy? Ba năm không gặp, sao bỗng nhiên ít nói thế?"

Xung quanh, người uống rượu thì uống rượu, người hóng chuyện thì hóng chuyện, nhưng ánh mắt tất cả đều dán chặt vào ba chúng tôi.

Như thể sợ bỏ lỡ bất kỳ diễn biến đặc sắc nào.

Lỗ tai của Lục Nghiêu đỏ lên trông thấy.

Anh ta thậm chí không dám quay đầu nhìn cô ta.

Chỉ ôm lấy ly rượu, giả vờ hài hước: "Không phải ít nói, chỉ là xa lạ với em quá, không biết nên nói gì."

Dư Lộc cười khẽ: "Vậy là trách em ba năm nay không liên lạc với anh?"

Cô ta nâng ly lên trước mặt Lục Nghiêu.

"Vậy từ nay về sau, chúng ta thường xuyên liên lạc lại nhé?"

Lục Nghiêu liếc nhìn tôi một cái, rồi đáp: "Anh sợ vợ lắm, sau này muốn liên lạc với anh thì phải qua một bước nữa, là báo cáo với bà xã trước đã."

Hai người họ bật cười, cụng ly với nhau, như thể cuối cùng cũng hóa giải được những khúc mắc trước đây.

Mọi thứ đều rất rõ ràng, không có ám hiệu gì mập mờ, hoàn toàn thẳng thắn.

Thế nhưng, không hiểu sao, khi ngồi giữa hai người họ, tôi lại cảm thấy trong lòng mình nặng trĩu.

Có lẽ vì ba năm bên nhau, tôi đã quá hiểu ngôn ngữ cơ thể của Lục Nghiêu.

Mà đêm nay, anh ta rõ ràng rất căng thẳng.

Loading...