Bà đây chấp hết - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-02-14 15:38:21
Lượt xem: 573

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khóe miệng tôi hơi cong lên, lời này hình như nghe thấy ở đâu rồi.

 

Tiểu Hòa lại bí mật gửi cho tôi mấy tấm ảnh chụp màn hình, tất cả đều đến từ chị em, bạn dì quen biết của cô ấy, những người từng dính phốt với Cố Tư Âm. Tôi xuýt xoa trước những câu nói đầy mùi trà xanh trong ảnh, xoa tay hậm hực: “Có thứ tốt thế này sao không chia sẻ cho nhau sớm hơn chút hả?”

 

Cô ấy bất đắc dĩ đảo mắt: “Bọn em đấu không lại quân đoàn chó l.i.ế.m chân của cô ta.”

 

Tôi ngẫm lại thấy cũng đúng: "Hôm nay bạn trai của cậu cũng có mặt đúng không?"

 

Mặt cô ấy khẽ biến sắc: "Ừm… Xin lỗi chị nhé… Em không cản anh ta được… Nhưng mà em sẽ chia tay với anh ta.”

 

Gia cảnh của Tiểu Hòa chỉ bình thường thôi. Tôi hiểu những lo ngại của cô ấy. Tôi cũng không định lôi cô ấy vào chuyện này. Nhìn vẻ mặt bồn chồn của cô ấy trên màn hình, tôi nửa đùa nửa thật nói: “Dù sao dại trai thì cuối cùng đều phải trả giá cả. Tôi kệ xác cậu.”

 

Lúc này Tiểu Hòa mới yên lòng cười theo: "Trả giá thì trả giá, giá nào em cũng ăn vạ chị!"

 

16

 

Làm sáng tỏ lời đồn, công khai thân phận, gửi liên tục mấy chục cái văn bản khởi kiện, lại thêm hành hung rất nhiều con cháu nhà giàu… Các loại động tĩnh nối tiếp nhau, rốt cuộc cũng đến tai Mạnh Hoài. Ông ấy chống gậy truyền dịch, về nhà cũ ngay trong đêm.

 

Khi ông ấy bước vào cửa thì Mạnh Trúc Di đang nói chuyện điện thoại với nhà họ Cố. Nhờ phúc của tôi mà từ chiều đến giờ điện thoại anh ấy cháy máy với các cuộc gọi kể tội. Mạnh Hoài ngồi xuống đối diện tôi, mặt nhăn nhó như đang bị táo bón. Tôi không rảnh để ý ông ấy, mắt dán vào kệ tivi, nhưng tai lại lặng lẽ dỏng lên, lén lút áp sát vào gần Mạnh Trúc Di. Anh liếc tôi một cái, im ỉm ấn mở loa ngoài. Giọng chỉ trích của mẹ Cố truyền ra từ trong điện thoại…

 

“Tôi không quan tâm nhà họ Mạnh các cậu từ đâu lòi ra một đứa con hoang! Cô ta nhất định phải xin lỗi Âm Âm! Sao lại có thể ra tay đánh người chứ?”

 

Mạnh Trúc Di trầm giọng nói: “Là con gái cô chen chân vào tình cảm của em gái cháu trước, sau đó lại còn vu oan cho con bé. Em gái cháu làm tất cả chỉ là để tự vệ thôi.”

 

Mẹ Cố hoảng sợ thét lên: “Cậu gọi đánh tất cả mọi người là tự vệ ấy hả?!”

 

Mạnh Trúc Di nhíu mày, nhịn cười đến là vất vả: “Dì Cố, con bé tự vệ và mọi người không ai đánh lại nó là hai chuyện khác nhau.”

 

Tôi quay người, cũng vất vả nhịn cười. Nếu tôi là đám công tử, tiểu thư kia thì tôi đảm bảo không dám hé nửa lời với ai. Quê bỏ xừ ra!

 

Mẹ Cố hùng hùng hổ hổ, hoàn toàn mất hết hình tượng. Bà ta khóc lóc om sòm, dùng từ ngữ không khác gì lưu manh, nói cái gì mà đòi tôi đến tận nhà quỳ xin lỗi. Mạnh Trúc Di không hề nao núng, đánh đủ chiêu Thái Cực với bà ta. Mẹ Cố nói tôi không có giáo dưỡng, anh ấy đáp nhà họ Mạnh đúng là không dạy tôi làm con giáp thứ 13. Mẹ Cố nói tôi là rùa rụt cổ, anh ấy lập tức giận dữ lên án bà ta kỳ thị giống loài, còn bảo làm rùa rụt cổ còn hơn làm con giáp thứ 13. Mẹ Cố nói tôi hút thuốc, uống rượu, đủ mọi tệ nạn xã hội, anh ấy kể chẳng những tôi biết đốt thuốc, còn biết đốt lên ngọn lửa nhiệt huyết đánh kẻ bội bạc và con giáp thứ 13. Mẹ Cố nói tôi mắng người quá ác độc, quá khó nghe, anh ấy thở dài nói đúng vậy, tôi mà mắng con giáp thứ 13 thì còn ác hơn, khó nghe hơn nhiều.

 

Tôi nghi ngờ người nhà họ Cố có chỉ số IQ đều như nhau. Đến bây giờ mẹ Cố vẫn chưa nhận ra, dù bà ta có nói cái gì thì anh trai tốt nhà tôi cũng sẽ cắt câu lấy chữ để đập ngược lên đầu con gái cưng của bà.

 

Tôi thấy chán, đang định đi thì tai lại nghe được tiếng thút thít của Cố Tư Âm trong điện thoại, bị gợi lên hứng thú, tôi đi tới chào hỏi: “Em Cố, xin nén bi thương.”

 

Các loại âm thanh láo nháo phía bên kia im bặt. Một hồi sau, mẹ Cố nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Cô đang nói bậy bạ gì đó?!”

 

Tôi có chút buồn bực: "Không phải à? Tôi nghe cô ta khóc đến mức này, còn tưởng rằng ai trong nhà các người mới xảy ra chuyện nữa kìa."

 

Đầu dây bên kia im lặng, nhưng tôi nghe rõ ràng có tiếng thở dốc. Suy nghĩ một lát, hai mắt tôi sáng lên: “Tôi biết rồi!” Tôi hân hoan nói tiếp: "Em Cố này, là vị hôn phu, nghiệp chướng của cô bị xe đụng c.h.ế.t rồi sao?"

 

Lúc này, Cố Tư Âm hoàn toàn bại trận, cô ta dập máy luôn, để lại tôi và Mạnh Trúc Di ngơ ngác nhìn nhau.

 

Mạnh Hoài run rẩy vuốt mặt, vừa định nói gì đó thì điện thoại của ông ấy lại vang lên. Phụ huynh nhà Lục Triệt gọi tới.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ba-day-chap-het/chuong-11.html.]

Tôi chống cằm, có lý do nghi ngờ hai nhà bọn họ bây giờ đang ở cùng một chỗ. Vẫn phải nói là thủ đoạn của mẹ Lục cao minh hơn hẳn. Bà ta nho nhã, lịch sự, thừa nhận là con trai cưng nhà mình lỡ làm tổn thương tôi trên phương diện tình cảm, thanh niên chưa trải sự đời nên coi nhầm chân ái thành tình cảm anh em, đây cũng không phải chuyện to tát gì. Rồi bà ta đổi chủ đề ngay, nói chuyện làm ăn không bàn tình cảm, nhưng nói chuyện tình cảm vẫn phải đề cập đến đã gặp nhau yêu nhau được thì cũng có lúc chia tay.

 

“Tổng giám đốc Mạnh, dù sao con gái của ông không có bất kỳ tổn thương thực tế nào, bọn nhỏ cũng chỉ là lỡ miệng chút thôi. Tự dưng con gái ông chuyển sang động tay động chân có phải là chưa ổn không?”

 

Tôi biết ngay bà ta không đánh được quả rắm nào cho tử tế mà! Hai câu này quá nhiều sơ hở, thực sự không biết lấp bao giờ cho kín.

 

Không ngờ Mạnh Trúc Di đi đến, cầm lấy điện thoại, thờ ơ trả lời: “Nói đúng ạ, em gái cháu đúng là còn nhỏ, vẫn chỉ là một đứa trẻ.”

 

Mẹ Lục: “?”.

 

Giọng nói u oán của Cố Tư Âm vọng ra: “Đã 25 tuổi rồi, vẫn còn nhỏ?”

 

Phá án rồi nhé! Quả nhiên bọn họ ở cùng một chỗ!

 

Mặt Mạnh Trúc Di không hề biến sắc: “Con bé 65 tuổi thì vẫn là em bé trong mắt tôi.”

 

Tôi ôm bụng cười to.

 

Mẹ Lục không muốn dây dưa vấn đề tuổi tác nữa: “Ý tôi là, việc em gái cậu đánh người là không đúng.”

 

Mạnh Trúc Di ngắt lời bà ta: “Vẫn là dì Lục có hiểu biết! Con nhà chú dì lỡ mồm, em nhà cháu lỡ tay xô đẩy người khác mấy lần, đều là chuyện nhỏ cả, có ai chịu tổn thương thực sự đâu.”

 

Mẹ Lục lập tức nổi giận: “Nhỏ cái gì mà nhỏ! Không xem con tôi bị đánh thành dạng gì à? Gọi An Mạn đến đây xin lỗi ngay!”

 

Tôi lau khóe mắt vì cười chảy cả nước mắt, nhảy đến nói chen vào: “Bị thương thì tìm bác sĩ, c.h.ế.t rồi thì tìm cảnh sát, tìm tôi làm gì? Tôi chỉ biết đạp thêm cho hai phát thôi.”

 

Bà ta giận đến run người, lập cập. Tôi an ủi: “Dì ơi dì, lạnh không? Lạnh thì đi góc tường đi, nơi đó 90 độ.”

 

Bà ta rít lên hai tiếng ha ha qua kẽ răng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Cô chính là An Mạn đúng không? Quả nhiên là miệng lưỡi sắc bén!”

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

 

Tôi lễ phép vô cùng: "Cảm ơn, quá khen rồi."

 

Giọng mẹ Lục lạnh như băng, hiển nhiên không còn kiên nhẫn như lúc đầu: "Tôi biết trong lòng cô vẫn giận, nhưng cô cũng đã ra tay đánh hai đứa nhà chúng tôi rồi, đúng không? Chúng tôi không đòi tiền thuốc men hay gì, chỉ cần cô tự mình tới cửa, quỳ xuống nói một câu xin lỗi thì chuyện này coi như qua. Dù sao hai đứa con nhà chúng tôi đều rất hiểu chuyện, không so đo với đứa ất ơ có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy."

 

Mặt Mạnh Trúc Di và Mạnh Hoài lập tức biến sắc. Độ ấm trong mắt Mạnh Trúc Di lạnh hẳn, mu bàn tay nắm chặt điện thoại nổi đầy gân xanh. Điều tra cũng nhanh ghê ha! Nhưng tôi hoàn toàn không thèm để ý chút lực công kích mọn này. Đã là gì đâu!

 

Tôi nói như này đi: “Dì à, dì có app Lục Mã không?”

 

Mẹ Lục nghi hoặc hỏi: “Làm gì?”

 

Tôi bình thản nói: “Bây giờ dì lên Lục Mã mua hai vé xe lửa, điểm đến lần lượt là Võ Đang và Nga Mi. Dì lên núi Võ Đang tìm một người tên Trương Tam Phong, bảo ông ta dạy dì đánh Thái Cực. Bởi vì tôi thấy dì rất giỏi tránh nặng tìm nhẹ. Vé còn lại thì mời dì Cố lên núi Nga Mi nhé, ít nhất có thể luyện đến cấp sư thái đó!”

 

Phía bên kia im thin thít, sau đó lại vang lên tiếng cúp máy. Cuối cùng cũng im hẳn rồi. Mạnh Trúc Di ra hiệu cho tôi cúi đầu xem Mạnh Hoài đang ngồi trên sofa. Mặt ông ấy đã đen xì như đ.í.t nồi từ lâu. Tôi trấn an anh bằng ánh mắt, bảo anh đi nghỉ trước đi, ngày mai còn có trận chiến lớn hơn chờ anh đấy, anh trai tốt của em. Anh do dự mất hai giây rồi mới quyết định lên lầu.

 

Tôi và Mạnh Hoài nhìn nhau không nói gì. Mãi lâu sau, ông ấy lên tiếng trước: “Con càng ngày càng giỏi nhỉ?”

 

Tôi ngồi trở lại ghế sofa, nhìn thẳng ông ấy, trầm tư.

Loading...