Bà đây chấp hết - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-02-14 15:37:25
Lượt xem: 549

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Tư Âm tái mét. Thấy gã đồng đội ngu ngốc kia còn muốn tiếp tục phát biểu, cô ta vội vàng lảng sang chuyện khác: "Thôi, đừng nhắc chuyện quá khứ nữa. Nhưng mà chị Mạn Mạn à, chị lừa dối anh Triệt thì quả là quá đáng! Anh ấy đối xử với chị tốt như vậy, còn tặng kim cương quý báu cho chị. Em thấy chị nên xin lỗi anh ấy cho tử tế.” Cô ta nhìn Lục Triệt đầy xót xa.

 

Lục Triệt bị tuyên bố có cặp sừng dài trước mặt mọi người thì ánh mắt vô cùng phức tạp.

 

"Còn phải trả lại kim cương." Ni Ni bổ sung.

 

Triệu Công Tử khinh thường phẩy tay: "Làm sao có thể thế được? Bọn gái đào mỏ trước nay chỉ có nuốt vào chứ làm gì biết nhả đồ tốt ra."

 

Bầu không khí đã căng đến mức này, những kẻ tự xưng là bạn từ tấm bé của đôi khốn nạn kia ngồi không yên được nữa, nhao nhao gia nhập chiến trường:

 

“Tính tôi hay nói thẳng, cô không biết xấu hổ cũng vừa vừa phải phải thôi. Anh Lục và Âm Âm tốt bụng thì cô đừng nhân đó mà được đằng chân lân đằng đầu. Mau xin lỗi đi!”

 

“Trước kia ỷ vào yêu anh Triệt, mặt mày làm trời làm đất. Hiện tại còn chìa cái mặt tới tham gia tiệc. Cô có tự thấy bản thân ghê tởm không?”

 

“Đúng vậy! Gớm, được mỗi cái mồm mép tép nhảy! Mọi người nể mặt anh Triệt nên mới không so đo với cô. Không thì cô là cái thá gì?”

 

“Mọi người sau này nhớ bảo bạn bè đề cao cảnh giác, đừng bị cô ta thừa cơ hội lợi dụng!”

 

Bọn họ mạt sát không tiếc lời, anh một câu tôi một tiếng, ước gì bêu tôi lên cột để xỉ vả cho hả dạ. Tôi không nói một lời, vùi đầu ăn, vừa ăn vừa lưu ý thời gian. Đợi đến khi tất cả bọn họ lần lượt nói xong hết rồi thì cách thời gian tôi hẹn với Mạnh Trúc Di chỉ còn khoảng mười mấy phút.

 

Triệu Công Tử cho là tôi bị chà đạp ghê quá nên định dùng cách giả câm giả điếc để trốn tránh. Cậu ta rút ra hai sấp tiền mặt, cười nhạo, ném ra giữa bàn: “Bán thân thế nào cũng là bán mà! Có phải chỉ cần kiếm được tiền thì bảo cô làm gì cô cũng chịu?”

 

Căn phòng im phăng phắc. Tôi dừng ăn, vô cảm nâng mí mắt nhìn cậu ta. Phản ứng này của tôi có lẽ cho cậu ta ảo tưởng rằng đã bắt được thóp tôi. Cậu ta lập tức kiêu ngạo nói: “Mặc dù mặt mũi của cô kém xa trong ảnh, dáng người cũng không ra hồn, nhưng hôm nay ông đây vui nên nguyện ném tiền làm từ thiện.” Ánh mắt cậu ta dò xét tôi càng thêm không kiêng dè gì, vẻ mặt cũng lộ rõ sự thô bỉ. “Chỉ cần cô cởi sạch quần áo, bò hai vòng quanh câu lạc bộ tư nhân này thì chỗ tiền này sẽ thuộc về cô. Dẫu gì cũng là kiếm tiền mà, không đến nỗi xấu hổ đâu ha?”

 

Những ánh mắt xem trò hay của mọi người lại tập trung vào tôi lần nữa. Lục Triệt lo lắng, ho khan hai tiếng: "Mạn Mạn… An Mạn… không đáng… chịu tội như thế…"

 

Tôi không để ý tới anh ta, ra hiệu bằng mắt với Tiểu Hòa đang có vẻ rất bồn chồn. Cô ấy khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi cầm túi xách, lấy cớ đi vệ sinh rời khỏi phòng, không chút lưu luyến.

 

Tôi càng bình tĩnh, trước hết rút giấy ăn lau miệng sạch sẽ. Sau đó, dưới tầm mắt cười nhạo của mọi người, tôi bắt đầu xoay mặt bàn. Chiếc bánh kem hai tầng xoay đến trước mặt tôi, tạm thời vẫn còn nguyên. Tôi cất mấy miếng bánh rồi mới thản nhiên đứng dậy, nhìn về phía Triệu Công Tử: “Mày biết vì sao tao không giống trên ảnh không?”

 

Không đợi cậu ta trả lời, tôi mỉm cười, nhắm thẳng cái đầu heo của cậu ta mà ném bánh kem: “Bởi vì tao là bố mày!”.

 

15

 

Tôi nói bùng nổ là bùng nổ liền, không ai có mặt ở đây kịp phản ứng. Tôi chơi lớn luôn, cầm bánh kem ném không chừa đứa nào, đặc biệt chiếu cố gã ngu xuẩn Triệu Công Tử: "Dáng người mày thì ngon nhất rồi! Cái đồ xe tăng hạng nặng xuất khẩu của Nga! Tao biết người ta đã có đôi mà vẫn đ.â.m đầu làm con giáp thứ 13 hả? Nhà mày ở dưới lòng đất à? Làm sao mà thở ra đầy mùi quan tài thế? Mắng tao không biết xấu hổ phải không? Nhà mày có tầng hầm chưa? Có tầng hầm mà rảnh quá thế thì đi trồng nấm đi! Không có tầng hầm thì không xứng nhận xét chị mày! Tao là gái đào mỏ á hả? Đào gia phả nhà mày lên thì cũng toàn là động vật ấy thôi!”

 

Tôi vừa đi vừa ném, ném hết bánh kem thì ném đến đồ ăn trên bàn. Tống Hiểu bị ụp thẳng tô canh trứng vào mặt, nhảy dựng lên sợ hãi, gào: “CMN! Cái gì đấy?!”

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Tôi trở tay lại ụp thêm đĩa sườn xào chua ngọt: “Là ông mày cưỡi hạc đến phổ độ chúng mày đây!”

 

Đám người ấy bị kem bơ trên bánh sinh nhật che đầy mắt đến mức không mở ra nổi. Tôi ghì chặt Cố Tư Âm - cô ta đang cosplay gà mái hét toáng cả lên - tôi nhét hết đống giấy ăn đã dùng vào trong miệng cô ta: "Mày éo éo nữa đi! Chị đây giúp mày thông họng nhé!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ba-day-chap-het/chuong-10.html.]

Nói xong, tôi quay lại, giơ chân đá vào đùi Lục Triệt: "Đồ hạ tiện! Sao bao nhiêu khí quan quý giá lại kết hợp thành một tên phế vật như này?"

 

Đương nhiên tôi đâu có ngu mà đứng yên một chỗ. Thừa dịp bọn họ còn đang nhảy nhót tránh né lung tung với cái đầu bê bết bánh kem và đồ ăn, tôi tiếp tục di chuyển quanh bàn, khẩn trương vung mạnh những cái đĩa trong tay: “Chúc mừng sinh nhật cô Tống! Chúc cô các loại bảo hiểm sau này đều có hiệu lực!”

 

“Ni Ni! Tài khoản WeChat của chị! Đây là thứ mày được phép xóa bạn bè à? Mặt chị là thứ mày có thể chạm vào ư? Đờ mờ nhà mày!”

 

“Mày nói chuyện thẳng tính hả? Bà đây ra tay hơi nặng cũng làm phiền mày thông cảm chút!”

 

“Chị mày không chỉ có mỗi mồm mép tép nhảy mà còn phách lối, kiêu ngạo! Ít nữa chú mày ngoẻo, chị còn phải dắt chó đến ỉa trên mộ mày đó!”

 

Vòng hết một vòng, lại tới trước mặt Triệu Công Tử. Cậu ta vừa hay mới lau hết kem bánh sinh nhật trên mặt, bốn mắt nhìn nhau. Tôi cười hả hê, dí mấy ngón tay vừa bốc món đầu thỏ tê cay vào mắt cậu ta.

 

Lập tức vang lên một chuỗi tiếng kêu như heo bị chọc tiết.

 

"Mặt mũi tao chẳng ra sao, mày thì ngon hơn bao nhiêu hả? Mày vừa chào đời thì bác sĩ y tá đỡ đẻ tức khắc vượt nóc, băng tường bỏ đi biệt tăm, đến nay vẫn chẳng biết tung tích! Bởi vì người ta nhìn thấy mày đó! Cái loại mặt mũi khiến chúng sinh khổ hạnh! Tao thấy mày không nên đi Nga làm sinh viên trao đổi, mày thích hợp đi Mông Cổ làm trâu làm ngựa hơn! Muốn tao cởi quần áo ra ngoài bò mấy vòng à? Mày thử về nhà nói với bố mẹ bằng cái kiểu nhục mạ con gái này xem, mẹ mày không giơ tay cho mày hai đấm, bố mày không rút thắt lưng đánh tới c.h.ế.t thì coi như tao sai! Tao làm tổ tông nhà mày mà chưa truyền lại lời dăn dạy tử tế!"

 

Tôi vừa nói vừa xoắn chặt tai cậu ta, kéo tới trước mặt Cố Tư Âm và Lục Triệt đang run lẩy bẩy. Cậu ta gào ầm lên. Tôi rút ít khăn giấy, vò vò mặt Triệu Công Tử, cười tủm tỉm: "Xem ra tiếng Trung của Triệu Công Tử không tốt lắm. Lại đây, bố dạy cho chút tinh hoa nè!" Tôi giơ tay quạt mạnh cho cái mặt thớt của cậu ta hai cái tát: "Cái này gọi là cân bằng đối xứng!"

 

"Xử xong mày, tao xử đến Cố Tư Âm bên cạnh. Cái này gọi là ai cũng có phần!"

 

Tôi còn chưa đụng tới Cố Tư Âm thì cô ta đã gào lên, lùi lại. Nhưng mà đôi giày cao gót đó có tự đứng vững được đâu, kết quả là ngã chỏng vó. Tôi đành nhặt một quả dưa leo, nhảy lên nện vào cái đầu chó của Lục Triệt: “Cái này gọi là công lý trời giáng!”

 

Rồi tôi quay đầu, nở một nụ cười ngọt ngào lộ đủ tám chiếc răng như tiêu chuẩn với Triệu Công Tử đang kinh hoàng.

 

“Thấy rõ chưa? Mỗi lần giơ tay là ra một đòn! Cái này gọi là tiễn vong về trời tại chỗ!” Nói xong câu này, tôi xông về chỗ ngồi ban nãy, xách túi chạy liền.

 

An Mạn tôi đây nhờ trận chiến hôm nay mà vang danh thiên hạ!

 

Tôi vội vàng lao xuống lầu, vừa hay đúng lúc Mạnh Trúc Di đến đón. Anh còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm tình hình đã bị tôi kéo tay, vắt chân lên cổ chạy: "Chạy mau!"

 

Tuy chưa hiểu rõ ràng sao gì, nhưng anh ấy vẫn nắm lấy tay và chạy theo tôi. Hai chúng tôi phi như bay lên xe rồi phóng đi, để lại những tiếng quỷ khóc sói gào phía sau.

 

Sau khi về đến nhà, tôi hớn hở tường thuật lại mọi chuyện cho Mạnh Trúc Di. Vẻ khen ngợi, kinh ngạc và sa sầm thay phiên trình diễn trên khuôn mặt điển trai của anh ấy. Cuối cùng, khi tôi vừa kết luận xong bằng câu “công lý trời giáng” thì anh vùi cả mặt vào lòng bàn tay: “Thế coi như là em đắc tội hết đám đó rồi.”

 

Tôi liên tục gật đầu: "Không dám giấu gì anh, tôi đã muốn ra nước ngoài từ lâu rồi.”

 

Mạnh Trúc Di tức không nói nên lời, đưa tay xoa xoa vị trí giữa hai lông mày. Tôi lại tiếp tục nhe răng cười: “Anh không biết đâu, vốn chính là đám người đó đánh đòn phủ đầu, nói xấu vu oan cho tôi. Nếu không phải tôi mà là một người khác, tâm lý yếu ớt hơn thì không chừng giờ đã ngủm củ tỏi rồi. Nhưng An Mạn tôi đây là một tấm ván sắt, ai động vào tôi, xem tôi nện cho kẻ đó không toàn thây liền!” Tôi chớp chớp mắt: "Không quá đáng đúng không?"

 

Mạnh Trúc Di một lời khó nói hết, chỉ biết bất lực thở dài.

 

Tôi không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn ngồi trên sofa nhìn anh: “Nếu như hôm nay người xuất hiện trong bữa tiệc không phải đại tiểu thư An Mạn nhà họ Mạnh mà chỉ là một con bé nhà nghèo hay một cô gái nhát gan nào đó thì liệu kết cục nào sẽ chờ đợi người ấy? Một lũ ra vẻ đạo mạo, đắp lên người hàng hiệu cao cấp nhất, nhưng mở mồm lại tuôn ra những lời nói thấp kém, dùng những suy đoán không chứng cứ để lăng mạ một cô gái, ỷ đông h.i.ế.p yếu, bắt ép người ta xin lỗi, còn muốn chèn ép nhân cách của người ta. Đúng là một đám kinh tởm!” Tôi cụp mắt xuống, bây giờ mới cảm thấy ớn lạnh. “Cũng may cô gái đó là tôi, là An Mạn hư đốn, không sợ trời không sợ đất này.”

 

Sau khi Mạnh Trúc Di bình tĩnh lại, anh thông báo cho bộ phận quan hệ xã hội đẩy bài đính chính lên hot search. Tôi gọi điện cho Tiểu Hòa báo mình vẫn ổn. Cô ấy nghe tôi kể xong thì hưng phấn đến hú hét ầm ĩ: "Chị Mạn Mạn ơi! Chị trâu bò quá đi mất! Chị chính là vị thần, là tiên nữ duy nhất trong lòng em!"

Loading...