Ánh Dương Không Hoen Gỉ - Chương 6: Vợ Chồng Mình Cùng Nhau Bảo Vệ Bình An

Cập nhật lúc: 2025-04-25 06:43:55
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau bữa cơm, trạng thái tinh thần của Bình An vẫn không khá khẩm hơn bao nhiêu. Sư tử mặt trời luôn được cô giữ chặt trong tay như sợ chỉ cần không nhìn thấy nó nữa lại bị con bé kia cầm lấy và cắt mất.

 

Trời đã tối, tâm trạng cũng không được tốt nhưng Bình An vẫn cặm cụi ở ngoài vườn để chăm sóc cây thuốc của mình. Cũng may là cô phát hiện kịp thời, số cây c.h.ế.t không đáng kể. Bên cạnh cô lúc nào cũng có Dương, anh luôn để ý đến cô, chỉ cần cô cảm thấy không ổn anh sẽ lập tức ôm lấy và an ủi cô. Nhưng cô bé của anh là một người quản lý cảm xúc rất tốt, chỉ để bản thân khóc một trận và không còn sau đó nữa.

 

Trong lúc Dương đang rửa tay, Thành An và vợ con cùng nhau sang chơi, trên tay còn cầm theo một hộp bánh lớn, hình như là bánh bông lan. Trông Thành An có vẻ hớn hở lắm, vì đây là bánh anh tự làm, lại là lần đầu tiên làm bánh đã thành công. Anh muốn mang nó đem khoe em gái, tiện để em gái của anh có thể thưởng thức nó luôn. 

 

Vừa nhìn thấy Bình An, anh đã không giấu nổi sự phấn khích mà chạy đến chỗ cô đang đứng, mục đích là để khoe thành tựu. Nhưng khi Thành An sắp đến gần, Bình An bất chợt lùi ra sau một vài bước nhỏ, cô ấy khẽ nép mình đằng sau Dương, một tay bám lấy áo anh, tay còn lại nắm chặt lấy con gấu bông nhỏ ở trong túi áo. Trông vẻ mặt cô như đang sợ hãi, cũng như đang trốn tránh một ai đó, mặt cứ cúi xuống đất như không dám nhìn anh.

 

Hai anh em đứng rất gần nhau, chỉ cần vươn tay ra thêm một chút là anh có thể chạm vào người em gái. Nhưng dường như, giữa họ đang có một bức tường trong suốt chắn ngang cản trở bàn tay anh. Anh có thể nhìn thấy Bình An, có thể nghe thấy giọng em khi em nói, nhưng lại không thể chạm vào em. Anh chưa bao giờ thấy em gái sợ hãi một điều gì đó, tuy xa cách nhiều năm nhưng em gái từ nhỏ đến lớn đều rất quấn quýt anh. Nhưng hôm nay, sao em gái lại sợ anh, anh đã làm điều gì tổn thương em ấy rồi ư?

 

Dương thấy thế liền nói với Thành An: "Mọi người vào nhà trước đi, bọn anh rửa tay xong rồi vào sau."

 

Thành An nhìn qua em gái, trong mắt anh là sự cô đơn lạnh lẽo, cô ấy vẫn cúi mặt xuống đất và không nhìn anh. Có lẽ do bây giờ là mùa đông, tay anh rất lạnh, trái tim cũng lạnh buốt, anh chỉ gật đầu rồi dắt vợ con vào nhà. Khi đi đến cửa rồi còn không quên quay đầu lại quan sát em gái, chỉ thấy Dương đang ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng vỗ về an ủi. Anh cụp mắt, đưa hộp bánh vào nhà rồi ngồi cùng với vợ con trên chiếc ghế sofa giữa phòng khách.

 

Còn Bình An, vừa rồi khi nhìn thấy cháu gái Ngọc Lan đến gần cô đã rất sợ. Không phải cô sợ con bé đó, chỉ là sợ sư tử mặt trời của mình lại một lần nữa bị cắt nát. Dương ôm cô, anh nắm lấy bàn tay đang giữ chặt con gấu bông nhỏ của cô, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, anh cùng em bảo vệ sư tử nhỏ, được không?"

 

Cô gật đầu. Bản thân trước giờ luôn tự lập nhưng không hiểu sao vào thời điểm này cô lại muốn dựa dẫm tuyệt đối vào anh. Dương như cơn gió nhẹ nhàng, đem đến sự mát lành khoan khoái xua đi cái nóng mùa hè, cũng như một bát canh nóng, đem đến hơi ấm làm dịu đi cái lạnh của mùa đông. Giữa cô và anh, luôn có một sự ăn ý nhất định. Không phải là sự phù hợp ngẫu nhiên mà bởi vì hai người họ thấu hiểu đối phương, luôn nghĩ về đối phương. Giữa hai người họ, không có chuyện ai phải bảo vệ ai hay em làm hậu phương cho anh, anh là hậu phương của em mà chính là người đồng hành đáng tin cậy nhất của nhau. 

 

Dương nắm tay Bình An, hai người họ cùng nhau vào nhà và ngồi lại ở chỗ quen thuộc. Thành An cắt đều bánh cho vào đĩa rồi đưa cho mỗi người một miếng, đến khi đẩy đĩa bánh về phía em gái, động tác của anh có phần hơi chậm lại như đang xem xét thái độ của Bình An.

 

Thành An cứ nhìn em gái đăm đăm, nhịp tim của anh cũng lên xuống thất thường như điệu nhảy tự do theo từng cử chỉ của Bình An. Thấy cô đã cầm dĩa lên, anh cứ l.i.ế.m môi mãi, nuốt nước bọt ừng ực, tập trung hết cỡ để quan sát em gái. Chiếc dĩa sáng bóng, sạch sẽ được Bình An cầm trên tay, chỉ còn cách vài centimet nữa thôi là có thể chạm đến miếng bánh bông lan mềm mại, đàn hồi, phủ bên ngoài là lớp kem trắng, trên cùng là socola ngọt ngào. Nhưng đến khi đầu dĩa thành công chạm đến lớp socola thì đột nhiên có một giọng nói ở cách đó không xa truyền đến.

 

"Chị dâu ơi, giúp em giải bài này với." Đăng đứng ở trên lan can tầng hai, chõ đầu xuống gọi Bình An. 

 

Cô nghe thấy tiếng Đăng gọi liền buông dĩa xuống rồi đi lên tầng hai, vào phòng riêng của Đăng để giúp cậu giải đề. Hai chị em đã thân thiết từ lâu, cô còn thân với Đăng hơn cả anh ruột của cậu là Dương. Lắm lúc cậu bị điểm kém mà không dám đưa cho anh trai kí tên thì cô lại trở thành người bao che và kí tên hộ. Mỗi khi muốn mua gì đó, Đăng cũng chỉ dám xin tiền cô chứ chẳng dám xin Dương, không phải vì anh khó tính mà vì cô là người dễ tính hơn.

 

Thấy em gái đi mất, tâm trạng của Thành An trùng xuống một cách rõ rệt. Anh cứ dõi theo bóng lưng Bình An, đến khi cánh cửa phòng Đăng đóng lại hai mắt anh vẫn không chịu rời đi. 

 

Dương là người quan sát hết thảy những biểu cảm của Thành An từ lúc bọn họ đứng ở ngoài sân cho đến tận bây giờ. Anh không biết Thành An đã biết chuyện chú gấu nhỏ của Bình An chưa, nhưng vẫn quyết định sẽ kể cho cậu ấy nghe. Dù sao thì, bây giờ cũng chỉ có một mình Thành An có thể an ủi được cô ấy.

 

Đến khi Thành An và vợ con chào bố để đi về nhà tắm rửa, dọn dẹp và nghỉ ngơi, Dương đến lúc này mới quay sang nhìn Ánh, mở lời: "Xin lỗi mọi người, nhưng em có thể đưa bé Lan về trước không?" Anh quay sang nhìn Thành An: "Em ở lại nói chuyện với anh một lúc được không?"

 

Ánh gật đầu, cô nán lại ánh mắt nơi chồng mình đôi ba giây rồi dẫn con gái rời đi. Còn Thành An, anh ngồi xuống ghế rồi hít vào một hơi thật sâu. Chuyện Dương sắp nói nhất định có liên quan đến em gái anh, anh cũng rất muốn biết bản thân đã làm sai điều gì khiến Bình An không vui.

 

"Em biết Bình An có một con gấu bông sư tử nhỏ không?" Dương hỏi.

 

Thành An gật đầu. Tất nhiên là anh biết con gấu bông sư tử mặt trời ấy của em gái, bởi chính lần đi mua con gấu bông nhỏ ấy mà bố mẹ hai đứa mới bị tai nạn và qua đời. Anh còn nhớ, khi nhận được con sư tử nhỏ ấy em gái còn phấn khích khoe với anh rất nhiều lần, khi ngủ cũng phải để nó nằm giữa hai anh em, khi thức thì luôn cầm trong tay, như là không thể tách rời.

 

Cha nuôi của bọn họ, ông Đình nãy giờ vẫn ngồi ở đây giải thế cờ khó. Ông nghe thấy câu hỏi của Dương thì cũng ngẩng đầu lên, hỏi: "Có phải con sư tử nhỏ có cái bờm như mặt trời không?"

 

Dương và Thành An đều gật đầu.

 

Ông Đình tạm thời bỏ lại bàn cờ còn đang giải dở rồi ngồi thẳng lưng lên, trong ánh mắt toát lên đầy những tia bi thương. Ông giãi bày: "Lần đầu tiên bố nhìn thấy con bé, chính là lúc nó đang ôm con sư tử nhỏ ấy ngồi ở trước cửa nhà, hình như là đang chờ ai đó."

 

Lần đầu tiên nhìn thấy Bình An, khi đó ông vẫn còn ở cái thời thanh niên khoẻ khoắn, năng động. Nhà cũ của cô và căn nhà hiện tại cách nhau chỉ vài trăm mét, nó nằm trên đường đi làm của ông. Lúc ấy ông mới có 32 tuổi, vì tính chất công việc là một cảnh sát ngầm, đi sớm về khuya, lúc nào cũng trong tâm thế đợi c.h.ế.t nên hoàn toàn không có ý định sẽ yêu đương hay kết hôn. 

 

Nhớ khi ấy, ngày nào đi làm về ông cũng thấy một cô bé ngồi ở trước cửa nhà, tay ôm khư khư một con gấu bông nhỏ, mắt cứ hướng về phía xa xăm. Như vậy, ông đã cùng cô bé ấy đợi người mà cô bé luôn đợi. Suốt ba năm ròng rã, vẫn không thấy người mà cô bé ấy luôn trông ngóng quay lại.

 

Sau này, khi ông của cô bé mất, căn nhà bị bán, cô bé ấy cũng chuyển đi. Ông vốn tưởng bản thân sẽ không gặp lại cô bé nữa nhưng ngày nào cũng vậy, cô bé ấy vẫn đứng ở trước cửa nhà cũ, trong tay là con gấu bông nhỏ, dẫu có nắng mưa vẫn kiên nhẫn chờ đợi. 

 

Nhưng vào một ngày nọ, ông không còn thấy cô bé ấy nữa, ông vốn tưởng rằng cô bé ấy đã bỏ cuộc, bản thân cũng không cần quan tâm đến chuyện của người khác nữa. Nhưng tối hôm ấy, một người hàng xóm là người giúp việc của nhà bác Bình An. Bà ấy chạy sang nhà cầu cứu ông, bà ấy nói nếu không cứu thì cô bé ấy sẽ chết. 

 

Lúc đầu ông không biết người mà bà ấy muốn cứu là ai. Nhưng khi đạp tung cánh cửa nhà kho, ông mới biết người bên trong chính là cô bé mà ba năm nay ông vẫn âm thầm đồng hành. Sau đó, ông đã nhận cô bé ấy làm học trò và dạy dỗ rất nhiều thứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/anh-duong-khong-hoen-gi/chuong-6-vo-chong-minh-cung-nhau-bao-ve-binh-an.html.]

 

Khi nghe xong câu chuyện của ông ấy, Dương lặng người một lúc lâu. Riêng Thành An, anh như c.h.ế.t lặng, khi anh đưa tay lên mặt thì mới phát hiện hai má đã ướt sũng từ bao giờ. Anh cảm thấy rất hối hận, giá như khi xưa anh quyết định ở lại cùng em gái thì em sẽ không phải chịu cô đơn, cũng không bị người ta đánh. 

 

Dương khẽ liếc qua Thành An, nói tiếp: "Hôm nay, khi bọn anh về nhà thì phòng ngủ của Bình An đã bị người ta lật tung, con gấu bông nhỏ bị cắt thành ba phần, nằm vật vã dưới sàn."

 

Thành An ngẩng đầu lên, đồng tử căng ra hết cỡ, toàn thân anh run rẩy, đến cả đôi môi cũng giật giật liên hồi. 

 

Dương cúi đầu xuống, đáy mắt xuất hiện đầy những tia bi thương. Anh nói: "Bình An đã khóc rất nhiều. Thú thật, anh quen Bình An mười một năm rồi, đây là lần đầu tiên anh thấy cô ấy khóc."

 

"Ý... ý anh là." 

 

"Anh nghĩ em nên về hỏi lại con gái em."

 

Thành An đứng hình mất đôi giây. Anh biết Bình An và con gái anh trước giờ không hợp nhau, nhưng vì Ngọc Lan chưa làm gì quá đáng nên anh chưa động chạm gì đến con bé, cũng không tiện nói nặng lời. Dù sao thì nó cũng không phải con gái ruột của anh.

 

Lương Ngọc Lan vốn là cháu của Ánh, cô bé chính là con của em gái vợ anh. Cô em gái ấy có con với người yêu cũ, sau khi chia tay mới sinh ra đứa trẻ này. Nhưng sinh xong lại bỏ con ở nhà cho bà Loan chăm rồi bỏ đi biệt xứ. Bà Loan sợ cháu gái tủi thân nên mới nhờ Thành An và vợ giả làm bố mẹ của con bé, nhưng để tránh phiền hà cho con rể nên thường đem con bé về nhà để tự chăm sóc. 

 

Thành An đứng phắt dậy, đôi chân run rẩy muốn đi tìm Bình An để xin lỗ. Nhưng Đăng đột nhiên mở cửa phòng rồi đi xuống nói với Dương: "Anh, chị dâu hôm nay hình như hơi mệt, chị ấy đang giải đề thì ngủ gật mất tiêu luôn. Anh đưa chị dâu về phòng nghỉ ngơi đàng hoàng đi anh."

 

Chưa để Dương kịp tiếp lời thì Thành An đã đi trước, anh thẫn thờ, đôi mắt trở lên trống rỗng, nó như không có tiêu cự và không biết đang nhìn đi đâu. Anh chậm rãi tiến về phía trước, từ từ đi lên tầng hai rồi mở cửa phòng Đăng. 

 

Anh bước vào phòng, tầm nhìn trở lên mờ mịt, thứ duy nhất anh có thể nhìn rõ chính là cô bé đang nằm gục trên bàn, cô ấy đang quay lưng về phía anh. Anh cảm thấy cô gái trước mặt quá đỗi nhỏ bé, như thể chỉ cần một cơn gió là có thể bị thổi bay.

 

Anh bước lại gần Bình An rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cô. Anh nghiêng đầu nhìn cô gái đang ngủ say trước mặt, tay vẫn nắm chặt chú gấu bông sư tử mặt trời nhỏ. Anh đưa tay chạm vào tóc em gái, đột nhiên cả cơ thể cô run lên bần bật và có hành động thu mình lại như đang sợ hãi điều gì đó.

 

Thành An thấy vậy liền vỗ nhẹ vai để cô yên tâm hơn, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng sợ, anh trai sẽ bảo vệ em." 

 

Anh bế Bình An lên rồi đưa cô về phòng và nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Nhưng anh không nán lại mà quay đầu đi luôn, trước đó còn không quên nói với Dương: "Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên em ấy."

 

Thành An đi một mạch về nhà, sau đó liền gọi mẹ vợ, vợ và con gái nuôi cùng nói chuyện. Sau khi mọi người đã có mặt đầy đủ, anh thở dài một hơi, nói với vợ: "Xin lỗi vợ, anh đã không hỏi ý em trước mà tự mình quyết định."

 

Anh lại chuyển ánh mắt sang mẹ vợ đang ngồi bế cháu ở đối diện, nói: "Con không muốn nhận con nữa, khi nào mẹ về, nhờ mẹ đem bé Lan về luôn giúp con."

 

Nói xong câu này, anh liền đứng lên và đi thẳng về phòng riêng của mình, để lại ba con người vẫn còn ngơ ngác ở lại. Ngọc Ánh nói với mẹ: "Để con đi hỏi chuyện chồng con, hai bà cháu nghỉ ngơi đi."

 

Ngọc Ánh sau đó cũng bỏ lại mẹ và con gái nuôi rồi đuổi theo chồng. Khi mở cửa phòng riêng, cô chỉ thấy Thành An đang ngồi bó gối bên cạnh giường, mái tóc bị anh vò đến rối loạn. Thành An gục mặt xuống đầu gối, toàn thân không ngừng run rẩy.

 

Cô đóng cửa lại rồi đến bên cạnh Thành An, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh. Thành An cũng vòng tay qua ôm lấy vợ, anh gục đầu vào vai cô ấy, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. 

 

"Tất cả là tại anh, anh không xứng đáng để được Bình An gọi là anh trai, là anh có lỗi với em ấy." 

 

Ngọc Ánh vỗ vỗ lưng chồng, nhẹ giọng hỏi chuyện: "Đã xảy ra chuyện gì, chồng kể cho em nghe được không?" Cô buông Thành An ra, hai tay áp vào má anh, an ủi: "Có chuyện gì vợ chồng mình cùng tìm cách giải quyết." 

 

Thành An nắm lấy hai tay Ngọc Ánh rồi kể tất cả mọi chuyện cho vợ nghe. 

 

Ngọc Ánh vuốt lại mái tóc rối của chồng, viền mắt đã đỏ hoe. Từ trước đến giờ cô vẫn nghĩ anh là một tên cuồng em gái, kể cả khi hai người họ yêu nhau hay đã về một nhà như bây giờ thì Bình An vẫn là người được chồng cô đặt lên hàng đầu. Anh chưa bao giờ giải thích, dường như cũng không muốn giải thích.

 

Lắm lúc, cô thấy bản thân khá ghen tị với Bình An. Khi xưa còn học chung một lớp, cũng vì những tin đồn thất thiệt mà có một khoảng thời gian cô không thích Bình An. Nhưng sau này khi tiếp xúc nhiều hơn, nhất là khi đã trở thành người thân thì cô lại thấy rất thích cô em chồng này.

 

Giờ đây, cô đã hiểu vì sao Thành An luôn để tâm đến Bình An, mọi chuyện đều đặt em gái lên hàng đầu. Bởi vì cô ấy từ nhỏ đã mất bố mẹ, anh trai lại không nói không rằng mà bỏ đi biệt xứ, cuộc sống sau này cũng không tốt đẹp gì. Thành An muốn âm thầm bù đắp cho em gái, nhưng chưa bao giờ có cơ hội. 

 

Ánh cúi mặt xuống, cổ họng như bị một thứ gì đó chắn ngang làm âm thanh phát ra có phần nghẹn lại: "Không phải lỗi của anh, tất cả là tại em. Tại em ích kỷ, sợ bé Lan tủi thân nên không hỏi ý anh mà đưa con bé về đây, tại em không dạy dỗ con bé đàng hoàng. Em xin lỗi."

 

Nói rồi cô đứng phắt dậy, thở mạnh một hơi để bản thân trấn tĩnh hơn, nước mắt sắp chảy xuống cũng ép nuốt ngược vào trong. Cô đi một mạch ra phía cửa, trước đó còn không quên quay lại nhìn chồng, giọng nói cũng có phần quyết liệt: "Em sẽ nói chuyện với mẹ, vợ chồng mình sẽ cùng nhau bảo vệ Bình An."

Loading...