2
Mọi người ở Đông Cung còn chưa kịp chúc mừng ta một bước lên mây hóa phượng hoàng, thì đã bàng hoàng nghe tin cành cao rơi xuống vũng bùn.
Lúc tiễn các cũng nữ khác rời đi, có người lộ vẻ chế nhạo, có người ánh mắt đầy thương cảm.
Cầu nhân được nhân, đêm qua đã không đẩy Mộ Dung Tín ra, sau này ta với ngài ấy coi như cùng hội cùng thuyền rồi.
Hoàn cảnh hiện tại của chúng ta cũng không đến nỗi tệ, Đông Cung rộng lớn thế này, vật tư đầy đủ, tạm thời không lo cơm ăn áo mặc, cũng không đến mức phải ngày ngày sống trong lo sợ.
Nhưng Mộ Dung Tín rõ ràng rất suy sụp, lúc đưa cơm trưa, ta phát hiện bữa sáng ngài ấy không hề động đến.
Buổi tối, ta thực sự không muốn ăn đồ muối chua với bánh ngô nữa.
Thấy trong bếp còn mì sợi và trứng gà, ta liền nghĩ bụng tự làm cho mình một bát mì.
Nhóm bếp, bắc chảo, đợi chảo nóng, đổ dầu, rồi... chảo dầu bốc cháy.
Ta giật b.ắ.n mình, theo phản xạ vớ lấy gáo nước dội vào.
Thế rồi, một tràng tiếng lách tách vang lên, tia lửa b.ắ.n tung tóe, nhà bếp cháy rồi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài tìm chum nước, ai ngờ ngọn lửa lan nhanh, bén vào đống củi, lửa bùng lên dữ dội.
Ta dùng xô múc mấy xô nước dội vào, nhưng chỉ như muối bỏ bể, thấy lửa ngùn ngụt không cứu được nữa, ta đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.
Từ xa, có người chạy tới.
Ngài ấy túm lấy ta, ánh mắt đáng sợ: "Cô muốn tự thiêu à?"
Chiếc xô trong tay ta lăn lộc cộc xuống đất, ta vội lắc đầu: "Đâu có."
Ngài ấy cau mày, buông ta ra: "Sao lại phóng hỏa đốt bếp?"
Ta ấp a ấp úng kể lại đầu đuôi sự việc.
Ngài ấy mày nhíu càng chặt, hỏi: "Cô vốn làm gì, đến cả chảo dầu bốc cháy không được dội nước mà cũng không biết."
Ta lí nhí: "Nô tỳ là Hoa Nông, ngày thường chỉ chăm hoa trồng cỏ, chưa từng làm việc bếp núc, không giỏi nấu ăn."
Khóe miệng ngài ấy hơi giật giật: "Cô thế này không thể chỉ gọi là không giỏi được."
Lửa trong bếp vẫn cháy lớn, lan tới gần, lưỡi lửa táp vào mặt, hơi nóng hầm hập, Mộ Dung Tín kéo ta lùi ra xa hơn một chút.
Ta nhìn bếp cháy mà lòng buồn rười rượi, cháy hết rồi, ăn gì bây giờ?
Ngài ấy dời mắt đi, vừa xoay người bước đi vừa nói: "Đợi cháy hết thì lửa cũng tự tắt thôi, đừng đứng ngây ra đó nữa, đi thôi, gian chính vẫn còn một bếp riêng."
Ta lẽo đẽo theo sau ngài ấy, lẩm bẩm: "Ta sợ lại đốt mất thôi."
Mộ Dung Tín dẫn ta đến nhà bếp nhỏ cạnh gian chính, không ngờ ngài ấy lại tự tay xắn tay áo, đổ một ít bột mì lên thớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/trong-lua-o-dong-cung/chuong-2.html.]
Ta ngẩn người nhìn ngài ấy.
Ngài ấy liếc ta một cái, giọng không mấy vui vẻ: "Đi tìm xem, nếu có hành lá thì rửa mấy cây."
Ta rửa hành lá trong chậu gỗ, liếc mắt nhìn Mộ Dung Tín bận rộn quanh bếp lò.
Không lâu sau, ngài ấy bưng ra hai bát mì trứng lòng đào, rắc thêm chút hành lá thái nhỏ.
Bát mì nóng hổi, thơm nức mũi, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Ta không nhịn được hỏi: "Quân tử tránh xa bếp núc, sao Điện hạ lại biết nấu ăn vậy ạ?"
Trong mắt ngài ấy thoáng nét bi thương, giọng nhàn nhạt: "Ta chỉ biết làm món này thôi."
"Học từ năm năm trước, hôm nay là lần thứ hai làm, cô nếm thử xem, không ngon thì đừng cố."
Năm năm trước, là năm Bảo Hưng thứ mười, ngài ấy mười ba tuổi, đó chẳng phải là năm Hoàng hậu mất sao...
Ta không dám hỏi thêm, cắm cúi ăn mì, sợi mì nhỏ mà dài, một bát chỉ có một sợi mì duy nhất.
Ta giật mình nhận ra, đây không phải mì thường, mà là... mì trường thọ.
Nhưng Hoàng hậu mất trước ngày sinh nhật của bà, vậy bát mì trường thọ ngài ấy học làm, có lẽ đến lúc mất Hoàng hậu cũng chưa từng được nếm qua.
Một cảm giác gọi là đau lòng bóp nghẹt trái tim, ta cúi đầu thấp hơn nữa, nói lí nhí: "Ngon lắm ạ."
Một bát mì vào bụng, cảm giác ấm áp dễ chịu lan tỏa từ dạ dày ra khắp người, thấy toàn thân khoan khoái.
Ngẩng lên nhìn, thấy ngài ấy lại chẳng hề động đũa.
Ta dè dặt hỏi: "Sao ngài không ăn ạ?"
"Ta không đói."
"Ăn chút đi ạ, giờ Đông Cung chỉ còn lại hai chúng ta, nếu ngài có mệnh hệ gì, ai nấu cơm cho ta ăn."
Vẻ bi thương nhàn nhạt trên người ngài ấy tức thì tan biến, thay vào đó là một cái lườm sắc lẻm.
Một lúc sau, cuối cùng ngài ấy cũng cầm đũa lên.
3
Mộ Dung Tín ăn xong liền bỏ đi, ta chủ động nhận việc dọn dẹp bếp núc, rửa bát đũa.
Bên tai là tiếng nước chảy ào ào, trong đầu ta lại vang lên những lời bàn tán riêng của đám người ở Đông Cung.
Kim Thượng ghét Mộ Dung Tín ra mặt, đến nỗi đám hạ nhân cũng dám nói thẳng Đông Cung sớm muộn gì cũng đổi chủ.