Trước khi được gọi là “Quốc sư,” thuở còn niên thiếu, ta lang bạt giang hồ, tự xưng là “Trảm Phong.”
Ta chu du tứ hải, tiêu d.a.o bốn bể, cho đến ngày gặp nàng – San Nhi.
Nàng là con gái huyện thừa, không những thông minh lanh lợi, lại viết chứ rất đẹp.
Ta từng cứu nàng khỏi tay sơn tặc, lặng lẽ đưa nàng về nhà. Lúc chia tay, nàng nói nhỏ với ta: ao sen trong viện của nàng có một lạch nước nhỏ, thông ra dòng suối bên ngoài.
Thế là ta viết thư trên lá cây gửi vào cho nàng. Viết chữ thật sự rất khó, mãi mới học được vài nét ngoằn ngoèo từ một thư sinh nhận lễ vật là một con gà rừng.
Lá đỏ từ viện nàng trôi ra, ta luôn vội vàng vớt lấy mà đọc, sợ bị nước suối cuốn đi mất.
Trong thành dán cáo thị, thưởng lớn ba mươi lượng bạc để tiêu diệt dã hùng ăn thịt người trong núi.
Ta nghĩ đến chiếc lá phong nàng từng gửi, bèn xé lấy tờ cáo thị, quyết tâm săn gấu, để mua cho nàng một cây trâm cài đầu bằng hồng ngọc.
Ta viết tất cả vào thư lá gửi nàng, nhưng không hay biết, gia nhân trong phủ nàng đang nạo vét bùn đáy ao, khiến dòng nước bị chặn, chiếc lá kia vĩnh viễn không bao giờ tới được tay nàng.
Khi ta cầm trâm trở về, nàng đã trở thành thiếp thất của trưởng tử Vân Gia – Lâm thị.
Nàng trồng đầy hoa mộc cận đỏ rực trong sân. Những đấu đá tranh giành nơi hậu viện Vân phủ, nàng chưa từng tham dự, chỉ lặng lẽ ngồi ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ta không dám đối diện với nàng, chỉ đành nhờ người mang trâm đến rồi vội vã bỏ đi.
Nàng là thiên kim được nâng niu từ thuở bé, còn ta là kẻ lấm bùn, lê lết khắp chốn hồng trần. Ta không biết nàng có còn vương vấn tình xưa hay không, huống hồ Vân gia một thời quyền thế hiển hách, dù nàng chỉ là một thị thiếp không được sủng ái, ta cũng chẳng thể đưa nàng rời đi, thoát khỏi chốn quyền môn rối ren.
Về sau, ta nghe tin nàng mất vì khó sinh.
Đứa con gái nàng sinh ra được nuôi dưới gối chính thê của Vân gia. Ta lén đến nhìn một lần, bé con ấy dưới mắt trái có một nốt bớt đỏ.
“Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.”
“Dịch: Mặt người nay chẳng biết nơi đâu. Hoa đào vẫn cười trong gió xuân như xưa.”
Lòng ta nguội lạnh, nơi tửu quán gặp một lão đầu ăn vận kỳ quái, lão nhất quyết truyền thụ bản lĩnh cho ta.
“Thuật toán mệnh thâm ảo khó lường, có thể cứu người, cũng có thể lấy mạng! Ta xem căn cốt ngươi rất tốt, đây là túi gấm, chỉ khi nào gặp người mà ngươi muốn đổi mệnh vì họ, mới được mở ra!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/thien-co-chi-nu/ngoai-truyen.html.]
Lão nói xong liền tiêu sái rời đi.
Ta làm theo, học thuật toán mệnh, song cũng chẳng mấy lưu tâm đến lời lão. Ba tháng sau, ta tình cờ cứu giá Hoàng đế đang ngự tuần phương Nam, từ đó một bước lên mây, trở thành Quốc sư.
Ta tự nhốt mình trong Tinh Thiên Các, đoán người, đoán việc, đoán thiên hạ.
Nhiều năm trôi qua, ta bỗng nhớ đến nữ nhi của San nhi, liền quay về cố địa.
Vẫn là quán rượu năm nào, ta nghe chuyện trưởng nữ Vân gia ức h.i.ế.p thứ muội.
Vài chén rượu vào bụng, ta mượn hơi men len lén vào Vân phủ, định dạy cho trưởng nữ một bài học.
Nào ngờ, dưới mắt trái của nàng ta cũng có nốt bớt đỏ.
Ta bán tín bán nghi, âm thầm theo dõi vài ngày, rốt cuộc phát hiện chân tướng:
Nữ nhi của San nhi sinh ra sớm hơn chính thê một bước, Vân gia vì giữ danh tiết nên đổi trắng thay đen, nói rằng đó là con chính thất.
Nữ nhi của San nhi trở thành trưởng nữ Vân gia, nhưng luôn bị lạnh nhạt; chính thê nghiêm khắc với nàng, trái lại lại hết mực sủng ái “thứ muội.”
Nhân dịp Vân gia lên chùa cầu phúc, ta lấy được bát tự của nàng.
Kết quả đoán mệnh: đời nàng trắc trở, một kiếp lớn đang chờ, hoặc c.h.ế.t thảm, hoặc danh chấn thiên hạ.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Lúc ấy, ta chợt nhớ đến túi gấm của lão quái nhân, mở ra, bên trong chỉ có một mảnh giấy ố vàng, trên viết vài chữ xiêu vẹo:
“Thu nhận làm đồ đệ đi, tiểu tử! Giống như ta từng thu ngươi vậy!”
Ta bật cười sảng khoái, thu lại túi gấm, trở về Tinh Thiên Các.
Chẳng bao lâu, sủng phi của Hoàng thượng bệnh nặng qua đời, lúc lâm chung ám chỉ muốn trưởng nữ Vân gia tuẫn táng theo.
Hoàng thượng đau buồn khôn xiết, vậy mà thực sự hạ thánh chỉ. Ta chỉnh lại y quan, chuẩn bị xuất phát, chưa kịp bước ra khỏi viện thì một thiếu nữ trẻ tuổi xông vào:
Ta là Vân gia Văn Cẩm, hôm nay chợt ngộ thiên cơ, cầu Quốc sư thu nhận làm đồ đệ.
Nàng quỳ rạp trước mặt ta, ánh mắt kiên định, nốt bớt đỏ dưới mắt trái như đóa mộc cận nở rộ giữa hè.
(hết)