Thái Giám Thăng Chức Ký - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-03-13 02:14:02
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đột nhiên Thái tử có xu thế trổ mã, vậy mà còn có chiều hướng muốn cao hơn ta.

Không nhịn được nữa!

Vì thế, khi ta rảnh rỗi bắt đầu sờ đầu Thái tử.

Thái tử không kìm được, nắm tay ta nghiêm mặt nói: "Ngươi sờ đầu ta làm gì?"

Chuyện sờ đầu sẽ không cao được sao có thể nói với Thái tử?

Ta cười chân thành tha thiết: "Ở quê của nô tài có tục lệ thích ai thì sờ đầu người dó."

Thái tử khẽ giật mình, mặt đỏ tới mang tai quay đầu: "Vô cùng nhàm chán."

Tuy nói như thế nhưng Thái tử không quản ta làm loạn trên đầu hắn nữa.

Có lẽ do ta sờ có tác dụng, còn chưa kịp nhìn thấy dáng vẻ cao hơn ta thì cuộc sống trong cung của ta đã dừng lại.

Thư nhà truyền đến tin tốt, cha ta đã thành công sửa lại oán xử sai của mình.

Án sai được sửa, cha lại lại về làm Trung Thư Thị Lang của mình. Việc đầu tiên ông làm là nhờ quan hệ đón ta về nhà.

Ta vô cùng cảm động, một giây trước khi leo lên xe ngựa đã nhìn lại thâm cung, chỉ có sự không nỡ.

Nhưng nếu không nỡ, ta cũng không thể ở lại.

Một khi thân phận của ta bị phát hiện thì cha ta sẽ mang tội khi quân, vậy thì thành công cốc rồi.

Người đối xử tốt với ta có Thục phi nương nương, Hoàng thượng trông không đáng tin cậy, Cẩu Bảo thích làm nũng và... Thái tử điện hạ.

Có lẽ đây là vĩnh biệt, ta không thể tạm biệt bọn họ đường hoàng.

Ta ghi tạc gương mặt bọn họ vào lòng, không quay đầu lại.

Làm Tiểu Chính Tử có thể sống đơn giản, mỗi ngày chỉ cần quan tâm dỗ Thái tử ăn cơm thế nào, làm nữ nhi của Trung Thư Nhị Lang thì không được.

Ta được cha mẹ che chở sống vui vẻ bình an mười hai năm, đến trước ngày cha bị hãm hại, ta vẫn duy trì vẻ ngây thơ kia.

Nhưng khi nhà có biến cố ta lại không làm được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn cả nhà tan nát.

Từ nay về sau, ta không thể trốn dưới cánh chim của cha mẹ nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/thai-giam-thang-chuc-ky/chuong-7.html.]

*

Mất sáu năm, ta hỗ trợ phụ thân diệt trừ hết tất cả những kẻ có ý muốn ra tay với Triệu gia.

Trong thời gian ngắn, Triệu gia như mặt trời ban trưa, ai cũng e dè trước thế lực của chúng ta.

Lúc thắp đèn, ta thường nhớ lại khoảng thời gian ở trong cung.

Sáu năm, có lẽ Cẩu Bảo biến thành chó to rồi.

Thái tử cũng đã mười bảy.

Ta suy nghĩ hồi lâu, cũng không tưởng tượng nổi Thái tử khi mười bảy tuổi có dáng vẻ thế nào.

Nhưng nghĩ lại chắc là không khó coi.

Trong cuộc săn mùa thu, ta cùng cha đi đến.

Từ xa, ta nhìn thấy hoàng hậu mặc quân phục, cầm trường cung trong tay nhắm ngay đầu chó của Hoàng thượng.

Thục phi không cam lòng yếu thế, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, kích động giơ về phía Hoàng thượng.

Ta cười khẽ: "Chẳng lẽ cuộc săn mùa thu là săn Hoàng thượng à?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai: "Từ trước đến nay, chuyện gì mẫu hậu và Thục phi nương nương cũng muốn tranh một phen."

Ta quay đầu lại, chỉ thấy thiếu niên buộc phát quan đang nở nụ cười.

Là Thái tử, Chúc Hàn Thanh.

Bây giờ hắn đã cao hơn ta nhiều, vẻ mặt kế thừa dáng vẻ xinh đẹp của hoàng hậu, hờ hững rất quyến rũ.

Chắc là hắn không nhận ra ta.

Ta cúi đầu xuống, thuận miệng đáp: "Tranh sự sủng ái của Hoàng Thượng à?"

Chúc Hàn Thanh suy nghĩ: "Cho là như vậy đi, nửa đêm bọn họ thích tát phụ hoàng, xem ai tát nhiều hơn."

Ta: "..."

Chuyện này nói người khác nghe chính là hại người.

 

Loading...