Ngày xuân đến muộn - Chương 7: Ứng tiên sinh, tuyết rơi rồi
Cập nhật lúc: 2025-04-26 16:46:56
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ứng Chí ra mở cửa, thấy Đường Kỳ đang xách theo thuốc và vài món đồ ăn.
“Tiên sinh, anh còn cần gì nữa không?” – Đường Kỳ hỏi.
Ứng Chí nhận lấy đồ, lạnh nhạt trả lời: “Không cần.”
Đường Kỳ không kiềm được tò mò, liếc mắt nhìn vào trong. Còn chưa kịp nhìn rõ đã bị Ứng Chí chắn tầm mắt.
Cậu ta hơi lúng túng, cười gượng một cái — nhưng mới rồi cậu ta đã thấy rồi.
Trên giường, có một cô gái. Mái tóc dài như thác nước lộ rõ ra ngoài chăn.
Đường Kỳ lập tức hiểu ngay, trong lòng vui như mở hội.
Sắp tới có thể trêu chọc được cả sếp lẫn phu nhân rồi.
Không dám nấn ná lâu, cậu ta đưa đồ xong liền vội vàng rời đi.
Ứng Chí đóng cửa lại, lấy thuốc ra, rót thêm một ly nước ấm.
Anh quay lại giường, cúi người nói nhỏ bên tai cô:
“Ôn Yểu, uống thuốc giải rượu trước đi, không là lát nữa đau đầu đấy.”
Giọng anh nhẹ nhàng như dỗ dành. Ôn Yểu dường như rất hưởng thụ.
Cô vẫn nhắm mắt, không chịu mở ra, chỉ hơi hé miệng như một đứa trẻ con đang đòi ăn kẹo.
Ứng Chí khẽ cười, nhẹ nhàng đỡ cô tựa vào cánh tay mình, giúp cô uống thuốc.
Xong xuôi, anh nhìn đồng hồ — sắp đến giờ họp video.
Ứng Chí vào phòng tắm, lúc quay lại thấy Ôn Yểu vẫn đang cuộn tròn trong chăn ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lộ ra vài sợi tóc vương vãi.
Bên ngoài, ánh hoàng hôn đỏ nhạt hắt vào giường. Mọi thứ đều dịu dàng và mơ hồ.
Cảnh tượng trước mắt như một giấc mơ, khiến lòng anh rung động.
Ứng Chí nhớ lại một buổi chiều nào đó ở Anh, người bạn thân Hạ Châu từng tới tìm anh uống rượu sau khi cãi nhau với vợ.
Khi ấy, Hạ Châu uống rất nhiều, còn anh thì gần như không uống.
“Cậu với vợ cãi nhau ba ngày hai trận, không thấy phiền à?” – Ứng Chí hỏi.
Hạ Châu trừng mắt: “Cậu là dân độc thân, sao hiểu nổi.”
Ứng Chí chỉ im lặng, từ trước tới giờ, anh luôn xếp công việc lên hàng đầu.
Hạ Châu lại nói tiếp:
“Khi cậu quen độc thân quá lâu, rồi gặp được một người... ăn cơm cũng muốn thấy cô ấy, làm việc xong cũng muốn thấy cô ấy. Có ngày cô ấy chỉ yên lặng nằm ngủ trên giường thôi, cậu cũng sẽ cảm thấy trong lòng mình được lấp đầy.”
Khi ấy, anh không quá để tâm. Nhưng giờ phút này, nhìn Ôn Yểu đang ngủ, Ứng Chí mới thật sự hiểu được cảm giác ấy — thì ra có người hiện diện trong cuộc sống mình, là một điều hạnh phúc như vậy.
Ôn Yểu không biết mình ngủ bao lâu. Lúc tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở một nơi xa lạ.
Cô bật dậy, cúi đầu kiểm tra quần áo – vẫn nguyên vẹn.
Thở phào nhẹ nhõm.
Cô cố nhớ xem sau khi uống say đã xảy ra chuyện gì, nhưng càng nghĩ lại càng mơ hồ.
Trong phòng không có ai. Cô xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
Bốn bề im lặng.
Cô đi loanh quanh, đến trước một cánh cửa thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, rất nhỏ, gần như không nghe rõ.
Do dự một lúc, cô gõ nhẹ. Không ai trả lời.
Cô lại gõ thêm lần nữa, đứng kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc sau, cửa mở ra.
Cô sững người khi thấy người trước mặt — sao lại là anh ấy?
Ứng Chí còn đeo tai nghe Bluetooth, ánh mắt nghiêm túc, giọng trầm lạnh:
“Vậy nhé, kết thúc họp.”
Thì ra anh vừa họp xong.
Anh tháo tai nghe, tiện tay nhét vào túi.
“Tỉnh rượu rồi?” – giọng anh vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy có chút ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/ngay-xuan-den-muon/chuong-7-ung-tien-sinh-tuyet-roi-roi.html.]
Ôn Yểu hơi ngẩn người, mãi đến khi anh gọi lại, cô mới hoàn hồn.
“Tỉnh rồi.” – cô khẽ đáp, cắn môi, rồi hỏi thẳng:
“Ứng tiên sinh, là anh đưa tôi về đây sao?”
Ứng Chí nhìn cô, không trả lời ngay. Anh quay người đi vào thư phòng, cô vô thức bước theo.
“Ôn tiểu thư, tôi không tốt bụng đến vậy đâu. So với hỏi có phải tôi đưa cô về không, chi bằng hỏi cô có phải là tự đưa mình tới cửa rồi không?”
Mặt Ôn Yểu lập tức đỏ bừng — chẳng lẽ… cô thật sự tự mình "vác xác" đến đây?
Cô lén liếc nhìn nét mặt của anh, lắp bắp hỏi:
“Vậy… tôi có làm gì quá đáng không?”
Ứng Chí lúc này mặc đồ ở nhà màu xám, cả người toát lên vẻ bình thản, khác hẳn sự lạnh lùng thường ngày.
Anh dường như đang suy nghĩ gì đó, sau một lát, đột nhiên bước về phía cô.
Ôn Yểu giật mình, hơi thở anh đến gần, cô càng lúc càng căng thẳng.
Anh tiến một bước, cô lùi một bước. Anh lại tiến, cô lại lùi.
Cho đến khi cô lùi đến sát giá sách, không thể lùi thêm nữa.
Cô áp sát lưng vào giá sách, bóng anh đổ xuống phủ kín người cô.
Ứng Chí nghiêm túc vươn tay, chống tay lên kệ sách, rồi ôm Ôn Yểu vào lòng.
Ôn Yểu ngừng thở, đầu óc trống rỗng, chẳng hiểu gì về những gì hắn định làm.
Không ngờ, Ứng Chí cúi đầu gần sát tai cô, nhẹ nhàng hỏi: “Đối với tôi như thế, có quá đáng không?”
Hơi thở nóng rực phả vào tai cô, khiến cô không khỏi cảm thấy bối rối.
“Hả?” Ôn Yểu không thể tin vào những gì vừa nghe.
Nhưng ngay sau đó, hắn nắm lấy tay Ôn Yểu, như thể muốn bắt cô làm theo hành động của mình.
Hắn đặt tay cô lên cổ mình, rồi vòng tay ôm lấy eo cô.
Chỉ có một lớp vải mỏng manh giữa họ, lúc này, hoàng hôn đã dần buông xuống, ánh sáng trong phòng trở nên mờ ảo, tạo ra không khí đầy ám muội.
Tay họ chạm vào nhau, khiến mặt Ôn Yểu đỏ bừng như thể có thể chảy máu.
“Đối với tôi như thế, có quá đáng không?”
Ôn Yểu nuốt nước miếng, cô lo lắng đến mức chỉ có thể theo hắn làm theo mọi động tác.
Ứng Chí cúi đầu nhìn cô, trong lòng đầy vẻ lo âu, đôi mắt hắn lộ rõ vẻ ngượng ngùng và thất vọng.
Không ngờ cô lại thật sự tin vào những lời hắn nói.
Ứng Chí nhếch miệng, nở một nụ cười nhẹ.
Cuối cùng, hắn buông tay, lùi lại vài bước.
Cảm giác bị ép buộc, căng thẳng, ngay lập tức tan biến.
Ôn Yểu thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác nơi tay hắn nắm chặt vẫn khiến cô cảm thấy nóng bừng.
“Tôi...xin lỗi...” Ôn Yểu không nghĩ rằng sau khi uống rượu, mình lại hành động như vậy.
Ứng Chí gật đầu, “Vậy có vẻ như Ôn tiểu thư cũng cảm thấy mình đã làm quá rồi.”
“...” Ôn Yểu không nói gì.
“Chắc chắn tôi đã uống say, và quên mất cách ứng xử với anh.”
“Thật sự xin lỗi.” Ôn Yểu thành thật cảm thấy áy náy.
Ứng Chí nhìn cô, nhấp nhẹ môi, vẻ mặt cúi đầu đầy hối lỗi.
“Đi thôi, ăn cơm trước đã.” Hắn không còn đùa giỡn nữa.
Ôn Yểu lặng lẽ gật đầu, không nói gì thêm. Hắn không nhắc lại chuyện này, có lẽ đã tha thứ cho hành động quá đà của cô.
Ứng Chí gọi Đường Kỳ vào bàn ăn, dọn món ăn đơn giản nhưng nóng hổi.
Nhà ăn có cửa kính lớn, nhìn ra ngoài, toàn cảnh thiên nhiên hiện lên rõ ràng qua lớp kính trong suốt.
Bên ngoài, ánh đèn dầu sáng mờ, cả biệt thự như được bao phủ bởi ánh sáng lung linh.
Ôn Yểu vừa ăn vừa nhìn, ánh sáng trắng từ bên ngoài khiến mắt cô sáng lên.
Không kiềm chế được, cô nói: “Ứng tiên sinh, tuyết rơi rồi.” Cô chỉ tay ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sáng lên nhìn về phía Ứng Chí.