"Mau đuổi chúng đi!"
Hai bảo vệ không nhận ra tôi, nhưng họ biết Linh Linh và chiếc chìa khóa trong tay con bé.
"Hóa ra là mày! Con trộm còn dám quay lại đây à? Mau giao chìa khóa ra!"
"Sáng nay để mày chạy thoát, giờ xem mày chạy đằng nào!"
Họ lao tới định bắt Linh Linh, tôi lập tức dùng gậy cản lại.
"Chưa hỏi rõ ràng mà các anh đối xử với khách thế này sao? Đây là cách Đỉnh Tân tiếp đón khách à?"
Hai gã bảo vệ, giống hệt Vương Nhị Nương, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
"Lũ nhà quê nghèo kiết xác, chỗ này không dành cho bọn bây!"
"Giao chìa khóa ra, bọn tao sẽ tha cho một con đường sống! Cút đi!"
Nói rồi, chúng giật lấy cây gậy trong tay tôi ném đi xa, sau đó lao vào giật chìa khóa trên người Linh Linh.
Tôi mặc kệ cơn đau trên người, vội rút ra xấp giấy tờ trong n.g.ự.c áo!
"Mở to mắt chó của các người ra mà nhìn!"
"Đây là khế ước khi Đỉnh Tân bán lại cho tôi!"
Vừa nãy, sau khi con gái đẩy tôi ra khỏi bệnh viện, việc đầu tiên tôi làm là đến chính quyền hoàn tất thủ tục sang tên.
Hai gã bảo vệ khựng lại, không dám hành động bừa bãi vì không rõ giấy tờ này thật hay giả.
Nhưng Vương Nhị Nương lại chẳng thèm tin, vẫn tiếp tục nhạo báng tôi:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Mày có biết tội làm giả giấy tờ nhà nước bị phạt bao nhiêu năm không? To gan thật đấy!"
"Chuyện lớn thế này mà cũng dám làm giả, không sợ ngồi tù mọt gông à?"
"Hay mày dùng tiền ngủ với đàn ông mà mua nhà hàng này? Ai tin chứ! Tao khinh!"
Vừa nghe thế, hai gã bảo vệ lập tức hùa theo.
"Con chó này dám lừa bọn tao à? Mày có biết Đỉnh Tân hợp tác với chính quyền không?"
"Mẹ kiếp, chưa thấy con nghèo hèn nào dám lộng hành thế này! Mau giao chìa khóa ra rồi cút đi!"
Chửi chưa hả giận, chúng còn xé nát khế ước trong tay tôi!
Tôi run rẩy, giơ tay chỉ vào mặt bọn chúng, giận dữ quát:
"Đây là văn bản có dấu đỏ của chính phủ! Các người xé rồi, đừng mong còn chỗ đứng ở đây!"
Linh Linh né tránh không kịp, lùi lại phía sau, hét lên:
"Đây là chìa khóa của mẹ tôi! Dù c.h.ế.t tôi cũng không đưa cho các người!"
Lúc trước, khi tiếp nhận với quản lý Từ, ông ta nói rằng chỉ cần có chìa khóa trong tay, nhân viên Đỉnh Tân sẽ nhận ra tôi.
Nhưng xem ra, sự thật không như những gì ông ta nói.
Những kẻ này đều là loại người chỉ biết nhìn mặt mà đối xử, thấy hai mẹ con tôi ăn mặc giản dị, xuất thân nông thôn liền coi thường.
Tôi tức giận quát lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/bua-com-mot-dong-long-tot-nhu-co-rac/chuong-5.html.]
"Gọi Từ Thịnh ra đây cho tôi!"
Hai gã bảo vệ quay lại nhìn tôi, ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
"Mày tưởng ai cũng gọi được quản lý Từ à?"
"Đỉnh Tân có đổi chủ cũng không bao giờ đổi quản lý Từ, biết chưa, đồ nhà quê!"
"Đúng vậy! Quản lý Từ là trời của Đỉnh Tân! Ngay cả ông chủ cũng phải nể mặt ông ấy vài phần! Mày là cái thá gì mà dám gọi thẳng tên ông ấy?"
Tôi bật cười.
Không lạ gì khi bảo vệ ngông cuồng như thế, hóa ra từ trên xuống dưới đều cùng một giuộc!
Từ Thịnh mà là "trời" của Đỉnh Tân? Vậy thì tôi chính là tổ tông của ông ta!
Không buồn đôi co với đám người này nữa, tôi tự đẩy bánh xe lăn lọc cọc tiến vào trong Đỉnh Tân.
"Chờ Từ Thịnh đến rồi, các người sẽ biết tôi là cái thá gì!"
Vương Nhị Nương thấy vậy, không cam lòng, lập tức lao đến chặn trước mặt tôi.
"Dương Quế Hoa, tao khuyên mày mau cút đi, đừng làm trò cười nữa."
"Tranh thủ lúc quản lý Từ chưa về, mày vẫn còn cơ hội. Đợi ông ấy tới rồi, muốn đi cũng chẳng được đâu!"
Tôi lạnh lùng đáp lại:
"Tránh ra!"
Cô ta làm ra vẻ tốt bụng khuyên nhủ, nhưng ánh mắt đầy khinh miệt.
"Tao với quản lý Từ có chút giao tình, mày cầu xin tao một câu, biết đâu lát nữa tao còn có thể nói giúp mày mấy câu, có khi ông ấy sẽ tha cho mày đấy!"
Tôi nghiến chặt vành xe lăn, trầm giọng quát:
"Cút!"
"Tiện nhân! Đáng đời! Đồ nhà quê như mày thì chỉ xứng đáng sống với bùn đất thôi!"
Tôi trừng mắt nhìn cô ta:
"Mày nói mày với Từ Thịnh có quan hệ? Tao dám cá, đến lúc đó, ông ta cũng không cứu được mày đâu!"
Vừa dứt lời, một giọng nam trầm khàn vang lên từ đằng xa:
"Đứa nào dám ầm ĩ trước cửa Đỉnh Tân, còn gọi cả tên ông đây? Chán sống rồi à?!"
Chiếc xe lăn đè lên người tôi, khiến tôi không thể quay lại nhìn ông ta, nhưng giọng nói này, tôi nghe là biết ngay— Từ Thịnh!
Vương Nhị Nương vừa thấy ông ta, chẳng khác nào ruồi thấy đống rác, lập tức lao tới.
Cô ta lập tức thay đổi thái độ, giọng nói mềm như bông, nũng nịu gọi:
"Anh Từ, đừng chấp mấy con nhà quê đó làm gì. Em đến để bàn chuyện hôm qua với anh, anh suy nghĩ thế nào rồi?"
Từ Thịnh ho nhẹ mấy tiếng, hạ giọng nói với cô ta:
"Chuyện này làm sao có thể bàn trước mặt nhiều người như vậy, vào trong văn phòng nói."